ngày, mở được một trận phản kích để thu gom các tử sĩ của chúng tôi và
gần hai chục xác chết của đối phương cùng với tất cả số vũ khí.
Tình hình căng thẳng cùng với màn đêm buông xuống. Những cuộc di
chuyển ở phía nam được phát hiện: cuộc bao vây bằng sức mạnh lớn đã lộ
rõ. Mệnh lệnh là đơn giản, cũng gay go vì là đơn giản: “Giữ vững!”. Mệnh
lệnh không chút rùm beng, cũng không chút “Camerone”1 nhưng cái lôgíc
lạnh lùng của nó bắt nguồn từ một niềm tin vững chắc: việc vận dụng một
quá trình huấn luyện lặp đi lặp lại không ngưng nghỉ, mệnh lệnh đó là khả
thi.
Một đêm trôi qua, một đêm trắng đối với những người canh gác, căng
thẳng đối với mọi người. Và trời sáng dần trong một khung cảnh yên bình
không lừa dối được một ai... Một đội tuần tra về phía đông phát hiện quân
Việt chỉ cách có vài mét. Ở phía bắc, có chạm địch. Ở phía nam, có chạm
địch. Đã là giữa trưa... “Này, chúng tôi tới chỗ các anh”. Nhưng quân đối
phương, họ không chờ đợi và bóp chết một cách có phương pháp ngôi làng
nhỏ nằm lọt thỏm giữa khu rừng. Đúng là không có sự chi viện nào để mà
hi vọng, nếu không phải là của máy bay. Đề nghị: “Xin cho rút” được nêu
ra và được chấp nhận. Lẽ tất nhiên bao giờ cũng dễ dàng như vậy. Điều
kém dễ dàng hơn, trong lúc này, có lẽ là việc thoát ra khỏi nơi đây.
Các mệnh lệnh của Bruno quát to, dứt khoát, cụ thể. – Morane lúc 15 giờ
30 - Khu trục 16 giờ, trên đỉnh đầu chúng tôi. Chúng tôi đi theo đường mòn
chính đông, sẽ đi suốt đêm. Lepage, Hervé, Francis, Le Boudec, các anh có
giải pháp nào khác hay không?
Đó là vấn đề phải cứu lấy cái “cửa hàng” - cái từ không đến nỗi quá
đáng. Bruno hỏi ý kiến các sĩ quan của mình. Tính kỷ luật được bổ sung
thêm tinh thần đồng đội được rèn dũa bởi nhiều tháng trời huấn luyện và
cũng cả trong chiến trận. Quyết định, anh ấy là người duy nhất lựa chọn
nhưng cũng cần thiết là quyết định ấy được mọi người nắm vững và thực
hiện.