LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 207

Một buổi chiều yên tĩnh, tôi đọc một tờ tuần báo đã cũ tới hai hoặc ba

tháng, trên trang nhất có tấm ảnh của một nữ diễn viên xinh đẹp, tôi thấy cô
ta rất đẹp... Buồn thay, tình yêu giờ đây chỉ còn là ảo ảnh. Tôi nghĩ tới
Gaby, đến Marie France chỉ trong giây lát thôi, nhưng không nên... Liệu có
ích gì? Nếu như tôi mềm lòng tôi sẽ đi tong. Các đồng ngũ gửi cho gia đình
họ những bức điện tín: “Tinh thần vững. Nghĩ tới cả nhà”. Ngày hôm sau,
họ không còn nữa. Cũng chính vì vậy tôi tránh động viên gia đình tôi an
tâm, cứ để cho số mệnh định đoạt.

Thiếu tá - bác sĩ Grauwin, nhân một thời điểm tôi chỉ có một mình, đến

thăm tôi.

- Bruno này, anh có sức nặng cần thiết để làm chấm dứt những trận đánh

nhau vô ích này. Tôi ngập đầu với tất cả số thương binh đó. Phải chấm dút
cuộc tàn sát này!

Hoan hô Grauwin! Chắc chắn là anh ấy có lý. Tôi chỉ có thể trả lời anh

ấy rằng:

- Bác sĩ này, anh cứ tiếp tục công việc của anh, và chúng tôi tiếp tục công

việc của chúng tôi. Có thể chúng ta sẽ ra khỏi chuyện đó.

15 tháng tư. Castries được thăng quân hàm cấp tướng. Langlais, Lalande

thăng cấp đại tá. De Pazzis và tôi, cấp trung tá. Tôi đã ba mươi tám tuổi,
còn sống, trong bao lâu nữa đây? Đợt thăng cấp đặc biệt vốn không quá tốn
kém cho quốc gia, ít nhất là nếu như Thượng đế còn phù hộ chúng tôi một
lần nữa.

18 tháng tư. Chủ nhật ngày lễ Pâques. Điểm tựa Huguette 6 ở điểm cực

bắc mà chúng tôi vừa giữ vững được sau một trận phản kích thắng lợi ngày
5 tháng tư lại bị bao vây. Nhiều đoạn chiến hào của quân Việt siết chặt cứ
điểm trên mọi hướng. Castries quyết định rút bỏ cứ điểm đó về trung tâm
phòng ngự chủ yếu, do việc chúng tôi bị bắt buộc chấp nhận những tổn thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.