LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 252

LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN

Marcel Bigeard

www.dtv-ebook.com

Chương 27: Hà Nội Lần Cuối Cùng Rồi Sài Gòn

Ngày 4 tháng chín năm 1954. Tự do. Hà Nội... Liệu có thể thế chăng?

Cogny tươi cười, thoải mái, tự tin chờ đón chúng tôi... Sau Điện Biên Phủ,
Jules Roy sẽ viết: “Cogny trông gầy đi, Langlais chỉ còn như một bóng ma,
Bigeard đã mang về chiếc mũ nồi đỏ rực và nắm tay cương quyết”.

Tòa chủng viện của chúng tôi trống vắng, đầy những bóng ma. Kia, chỗ

kia, tôi đã từng tập họp tiểu đoàn của tôi. Đây, chỗ này văn phòng của tôi, ở
đó từng đã treo lá cờ nhỏ của tôi “Ai dám đánh thì đánh thắng”. Đồ đạc của
chúng tôi, hình như, đã được chuyển về nước Pháp... Tay trung úy Porcher
to béo chỉ huy hậu cứ của tôi đã được về nước. Những đồ vật kỷ niệm của
cá nhân tôi, những tư liệu của tôi, chiếc đồng hồ mạ vàng rất đẹp mà các sĩ
quan tặng tôi nhân kỷ niệm sinh nhật ra sao rồi? Mọi thứ đã bị phá phách,
mất mát hết. Thực tế, tôi không gặp lại được bất kỳ thứ gì.

Cogny mời Castries, Langlais, Lalande, Pazzis và bản thân tôi đến ăn tối

ở nhà riêng của ông. Khăn bàn trắng, hoa, rượu vang ngon, các cô thư ký
xinh đẹp... Người ta tưởng như đang mơ. Tôi có cảm tưởng mình phản bội
lại những con người vĩ đại vắng mặt. Trong bữa ăn, tôi tấn công bằng các
câu hỏi: “Tại sao không có một cấp tướng nào lên Điện Biên Phủ? Tại sao
đã không hạ lệnh rời bỏ khu lòng chảo này sớm hơn? Tại sao không cho
Bréchignac, Liesenfedt nhảy dù xuống vào thời điểm các trận phản kích
trên đồi Eliane 1 và Dominique 2?” Mọi người tảng lờ trước những câu hỏi
của tôi. Tôi nghĩ rằng qua cái nhìn của một vài người, câ trả lời là: “Đó
không phải là nhiệm vụ của anh”.

“Nhà kỹ thuật” của quân dù, đại tá Sauvagnac họp mặt tất cả các sĩ quan

dù của Điện Biên Phủ. Trong một bài nói nhạt nhẽo, không có hồn, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.