Tôi bước tới bên cạnh giường, đeo găng tay, khẽ nâng tấm ván giường
lên. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ở phía dưới và mặt bên của tấm ván có
những nốt lấm chấm sẫm màu, không giống với màu tàn tro xung quanh đó.
Tôi mở hộp dụng cụ khám nghiệm, lấy thuốc thử benzidine ra, tiến hành
xét nghiệm máu ở những vị trí này, kết quả là dương tính.
"Anh Hoàng," tôi nói, "ở phía dưới và bên cạnh tấm ván giường đều
có máu, có vẻ như là vết máu dạng phun."
Phân đội trưởng Hoàng bước lại gần, lấy kính lúp ra soi vết máu trên
tấm ván, nói: "Phải, nhìn vào hình dạng, có thể xác định là vết máu dạng
phun, hướng là từ ngoài vào trong."
Tôi nói: "Thi thể nằm trên mặt đất, đầu quay về phía giường, trên đầu
lại có vết thương, vậy thì khi hình thành vết thương, vết máu sẽ bắn ra đúng
theo hướng đó."
Phân đội trưởng Hoàng nói: "Ý của em là, vị trí của thi thể chính là
hiện trường ban đầu vào lúc xảy ra vụ án?"
Tôi khẽ gật đầu.
Phân đội trưởng Hoàng bổ sung: "Nếu là hiện trường án mạng, tại sao
nạn nhân lại không bị tổn thương do khống chế? Cho thấy hung thủ có thể
ung dung tiến vào trong siêu thị theo cánh cửa ở phía tây, rồi đi về phía
chiếc giường ở phía đông."
"Đêm hôm khuya khoắt, một phụt nữ xinh đẹp ở nhà một mình lại cho
phép người khác bước vào siêu thị của mình?" Tôi hỏi. "Chẳng nhẽ nạn
nhân không có tinh thần cảnh giác?"
"Trừ phi là người quen." Phân đội trưởng Hoàng nói. "Anh vẫn hơi lăn
tăn khi đưa ra kết luận người quen gây án chỉ dựa vào một vụn vải trên mặt
nạn nhân, nhưng lúc này, qua quan sát hiện trường, về cơ bản đã có thể