LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 146

hiếm thấy ở người bệnh nằm liệt giường lâu ngày. Chắc chắn là ông ấy luôn
được vệ sinh sạch sẽ."

"Không chừng đúng là đột tử thật cũng nên." Sư phụ nói.

Đúng lúc này, mây đen đột nhiên kéo đến, giăng kín bầu trời, rồi mưa

rào rào trút xuống. Chúng tôi vội vã đẩy thi thể vào trong phòng giải phẫu
nóng hầm hập. Bác sĩ Tôn nhờ mấy anh cảnh sát khu vực phụ trách chụp
ảnh giúp chúng tôi mở cửa sổ.

"Có vẻ như không phải đột tử đâu!" Sư phụ nói. "Cậu xem, ông trời

cũng phản đối kìa, tự dưng lại đổ mưa."

Tôi nghe sư phụ nói mà lạnh toát sống lưng: "Sư phụ, chúng ta phải

căn cứ vào khoa học chứ không được mê tín dị đoan."

Sư phụ bật cười, nói: "Tôi thấy các cậu nghiêm túc quá, Đại Bảo

nghiêm túc đến mức say nắng rồi kia kìa, nên mới đùa cho vui thôi."

Mưa trút sầm sập khiến bầu không khí mát mẻ hẳn lên. Tôi đứng bên

cửa sổ, tận hưởng làn gió mát rượi thổi tới sau lưng. Khuôn mặt trắng bệch
của Đại Bảo cũng nhờ có trận mưa mà dễ coi hơn nhiều.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc mũi dao phẫu thuật nhọn hoắt của sư phụ

rạch mở khoang bụng của ông Khổng, tất cả chúng tôi đều sững sờ kinh
hãi.

*

Khi phần da bụng tách ra làm đôi dưới đường dao, đập vào mắt chúng

tôi là một màu vàng ệch, không có nội tạng, không có ruột non, chỉ một
màu vàng gớm ghiếc, mùi hôi thối bốc lên lợm giọng. Nói không ngoa,
toàn bộ khoang bụng của ông ta chẳng khác nào một hố phân đầy ắp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.