LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 491

"Có ích gì không?" Đại Bảo chỉ vào đống phân vàng khè nhoe nhoét

đầy đũng quần, nói. "Dính phải phân thì cũng ghê như nhau."

"Đại tiểu tiện mất kiểm soát?" Tôi nói. "Hiện tượng này thường gặp ở

người bị tổn thương sọ não và ngạt thở cơ học."

"Nhưng đầu, cổ đề không sao cả." Vì không muốn ngửi thấy mùi hôi

thối, bác sĩ Tiết cố nín thở đến nỗi mặt đỏ phừng lên.

Tôi không nói gì, thận trọng mổ tách phần cơ cổ và da đầu từng chút

một. Vì tổ chức mềm đã bị thối rữa nên phần cơ đã ngả màu đen, dịch phân
hủy xanh lét lõng bõng giữa cơ và da. Tôi cầm miếng vải gạc thấm sạch
dịch phân hủy rồi quan sát, khẳng định nạn nhân đúng là không hề có tổn
thương cơ học nào gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng tổ chức mềm ở
mé ngoài đùi phải lại bị khoét mất một mảng lớn.

Đại Bảo ghé sát vào nhìn, kêu ré lên: "Ối mẹ ơi! Đây là tổn thương

hình thành sau khi chết! Chẳng lẽ lại có ma nữ ăn thịt người thật!"

Tôi nghe Đại Bảo nói mà toát mồ hôi lạnh, nhưng không phải vì sợ ma

quỷ gì, mà là vì thời đại này không thiếu những bài báo đưa tin về kẻ bệnh
hoạn ăn thịt người. Tôi vội lấy vải gạc thấm khô vết thương, cầm kính lúp
quan sát một lượt rồi nói: "Chỉ giỏi hù dọa người khác là tài, nhìn vết răng
mà xem, răng nhỏ và nhọn, chắc là bị chuột gặm đấy."

"Thế thì còn đỡ. Nhưng, khắp người không có vết thương nào cả." Đại

Bảo chau mày. "Làm thế nào đây? Không thể xác định được nguyên nhân
tử vong."

"Có thể nói là thi thể bị phân hủy quá nghiêm trọng nên không thể tìm

ra nguyên nhân tử vong được không?" Bác sĩ Tiết bắt đầu đánh bài chuồn.

Tôi lắc đầu, lật khoang bụng tử thi lên, bắt đầu sắp xếp lại phần ruột

của nạn nhân. Lúc này, mùi hôi thối của xác phân hủy, mùi hôi hám của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.