1. Đừng bao giờ nhận cái gì mình
không biết
“Thế cái đéo gì khiến mày nghĩ rằng ông nội cũng muốn ngủ trong căn
phòng đó giống như mày hả con?”
Mùa hè năm 1987, khi tôi lên sáu, có một người bà con sống ở trang trại bên
bang Washington tổ chức đám cưới. Gia đình tôi ở San Diego, vì vậy bố tôi
quyết định không việc gì phải bỏ ra một ngàn đô mua vé máy bay để cả bố
mẹ tôi cùng hai ông anh tôi và tôi đến đó.
“Tại sao tôi lại phải bỏ ra hai trăm đô cho một thằng nhóc sáu tuổi đi xem
đám cưới?” ông nói với mẹ tôi. “Cô nghĩ rằng đây là thời điểm thằng Justin
quan tâm à? Hai năm trước nó vẫn còn đùn ra quần kia mà. Nếu tất cả mọi
người đều phải đi thì chúng ta sẽ đi ô tô.”
Vậy là chúng tôi đi ô tô. Tôi ngồi lọt thỏm giữa hai ông anh trai – Dan, lúc
đó mười sáu tuổi, và Evan, mười bốn tuổi nhưng cao lêu đêu – ở băng ghế
sau của chiếc Thunderbird đời 82 nhà tôi. Mẹ tôi ngồi ở ghế trước, và bố tôi
cầm lái khởi đầu cho cuộc hành trình dài gần 3.000 cây số đi Washington. Đi
được dăm cây số thì hai ông anh và tôi bắt đầu chòng ghẹo lẫn nhau, chủ yếu
là bọn họ đánh tôi và nói những câu đại loại như, “Sao mày lại ngồi như
thằng đồng tính thế? Tao cá rằng nguyên nhân là đích thị mày đồng tính.” Bố
tôi lập tức ngoặt vào ven đường, bánh xe rít lên làm chúng tôi giật nảy
người, và quay phắt đầu về phía ba chúng tôi.
“Chúng mày nghe đây. Tao sẽ không xử lý bất cứ chuyện ngớ ngẩn nào của
chúng mày cả, hiểu không? Tất cả chúng ta sẽ cư xử văn con mẹ nó minh với
nhau nhé.”
Nhưng không. Chúng tôi không thể nào làm vậy được. Đây không phải là
tình huống dành cho “văn con mẹ nó minh với nhau.” Chúng tôi có năm
người cả thảy, trong đó ba thằng con trai chưa đầy mười bảy tuổi, ngồi cách
nhau chỉ nửa đốt ngón tay suốt sáu tiếng đồng hồ mỗi ngày, trong khi con
đường tưởng chừng như vô tận kia chỉ nhích được từng chút một. Đây không
phải là kỳ nghỉ ngắm cảnh bình thường của gia đình. Tình cảnh giống như
chúng tôi đang chạy trốn pháp luật: Chúng tôi lái xe suốt ngày suốt đêm,
càng lúc càng toát nhiều mồ hôi và trở nên cáu bẳn theo từng giờ, trong khi
đó bố tôi cứ lâu lâu lại tự nói với chính mình bằng giọng tuyệt vọng đại loại