LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 81

đó tôi cầm thẳng ra hiệu thuốc và lấy thuốc về.

Tối hôm đó, chỉ có tôi và bố ăn cơm, bởi vì mẹ đi làm về muộn. Khi bố hỏi
tôi cuộc gặp với bác sĩ diễn ra như thế nào, tôi bảo rằng tôi chả có bệnh tật gì
cả.

“Ồ, ngoài ra anh ấy còn kê cho con một số thứ cho Cú Giật,” tôi nói thêm.

“Thứ gì?” ông hỏi, đôi lông mày nhíu lại thành một dốc núi dựng đứng toàn
lông.

“Thì bố biết đấy, bác sĩ bảo rằng anh ấy không biết rõ nguyên nhân nào gây
nên những cú giật, thế là bố biết đấy…”

“Không, tao chả biết gì cả. Khai sáng cho tao đi,” ông nói với hai hàm răng
nghiến chặt.

Tôi kể rằng tôi đã mua một liều thuốc có tên là Zoloft.

“Đưa những viên thuốc bỏ mẹ đấy ra ngay đây!” ông hét lên, chìa tay ra như
thể tôi sắp sửa phù phép cho chúng biến mất.

“Cái gì? Tại sao? Chuyện gì thế ạ?”

“Mày làm sao mà biết được cục cứt đấy dùng để làm gì. Đấy là thuốc chống
trầm cảm. Nó dành cho những người bị trầm cảm. Mày có bị trầm cảm
không?”

Tôi trả lời rằng tôi nghĩ là không, nhưng tôi đã phát chán lên với những Cú
Giật. Chúng khiến tôi thức giấc giữa đêm, và luôn phải giải thích một cách
kỳ cục với mọi người tại sao các bộ phận trên người tôi lại đột ngột giật lên
như thế.

Bố tôi hít một hơi thở sâu.

“Trông cái mặt mày như ngỗng ỉa kìa. Bình tĩnh lại đi,” ông nói. Sau đó ngồi
trở lại chiếc ghế bành.

“Nghe này. Hãy tưởng tượng là mày có một trang trại. Trong trang trại đó,
mày có một đàn cừu. Và hàng đêm, đàn sói đến ăn thịt cừu của mày. Đấy là
một vấn đề, và mày muốn khắc phục nó. Bây giờ, mày có thể đi và rải một
đống mìn xung quanh trang trại, và mỗi lần sói đến gần trang trại, nó dẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.