LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 88

Bọn tớ đã thuê một phòng khách sạn rồi. Cậu nên đi.”

Có thể cô ta đã nói thế này, “Mấy người bạn tớ sẽ tổ chức một cuộc nhậu
nhẹt chè chén rồi quậy phá tưng bừng – cậu nên đi đi,” và tôi đã đồng ý.

Tôi bảo cô ta tôi cần mười lăm phút để gói ghém đồ đạc và chạy như bay
khỏi nhà cô ta. Sau đó tôi lao qua màn đêm đến chỗ để xe, với những giọt
mồ hôi trên thái dương, tôi lấy hết sức nhấn chân ga để tăng tốc. Đen một
nỗi, tốc độ tối đa của chiếc xe Oldsmobile Brougham đời 1986 này chỉ đạt
khoảng chín mươi cây số một giờ, vì vậy tôi về đến nhà chậm hơn so với dự
kiến. Tôi lo lắng nhét mấy chiếc áo sơ mi, một đôi quần bơi, và bất cứ chiếc
bao cao su nào có thể tìm thấy – khoảng chừng ba mươi chiếc – vào ba lô.
Tôi lái xe trở lại nhà Stacy rồi cùng cô ta và ba cô bạn thân nhảy lên chiếc
Chevy Blazer của Stacy rồi lên đường đi Mexico.

Là một thành phố nhỏ ven biển nằm ngay cạnh Tijuana, Rosarito rất giống
với những khán đài không mái che trong sân bóng chày Fenway lúc diễn ra
một trận đấu giữa Yankees và Red Sox: đông đúc, bẩn thỉu, với hàng ngàn
gã người Mỹ say khướt, ồn ào vứt rác bừa bãi xuống đất. Nhưng dù sao đi
nữa thì nó vẫn có vẻ quyến rũ riêng. Sức hút lớn nhất của Rosarito là tuổi
giới hạn uống rượu chỉ có 18 , hơn nữa mọi thứ đều rẻ kinh khủng. Năm đứa
bọn tôi vừa lái xe dọc đại lộ Pacific Coast vừa uống Tecates và hào hứng trò
chuyện về việc chúng tôi sẽ say đến mức nào khi đặt chân đến Mexico.

“Tớ sẽ say bết xê lết,” cô bạn của Stacy ngồi bên cạnh ghế lái nói. “Justin,
cậu có định say bết xê lết không, hay là định mặc váy đấy?” cô ta quay sang
tôi và hỏi.

Tôi không biết rõ cô ta nghĩ sao mà lại quyết định chỉ có hai con đường đó
cho kỳ cuối tuần này, nhưng tôi thấy rất rõ cô ta đang hy vọng tôi ngả về
hướng nào.

“Tớ sẽ say bết xê lết!” tôi hét lên, cố gắng gào to bằng cô ta.

Rõ ràng là tôi gào to không kém, bởi vì mọi người đều reo hò, sau đó Stacy
túm lấy đũng quần tôi. Hành động này chả gợi tình tí nào cả – đau nữa là
đằng khác – nhưng đũng quần tôi với tay của Stacy chạm vào nhau kiểu gì
chả được hoan nghênh. Vài tiếng sau, chúng tôi dừng xe tại khách sạn ở
Rosarito và nhận một căn phòng bẩn thỉu, chỉ có mỗi một cái giường, một
nhà tắm, và ba bức tranh khác nhau về một ả Mexico xôi thịt bị một anh lính
Tây Ban Nha bắt đi. Ngay lập tức, chúng tôi nốc tequila mua ở cửa hàng quà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.