LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 187

trên bờ với mẹ nó đương lo sợ cho con với tất cả tình mẫu tử. Quay lại bao
nhiêu chúng tôi vẫn thấy cái bánh xe trên thuyền chuyển quá chậm. Để
thuyền đi nhanh hơn, tôi bảo hai đứa bé sử dụng thêm mái chèo. Chúng tôi
lướt vùn vụt trên sóng, nhưng mãi vẫn chưa thấy tăm hơi gì. Chúng tôi gọi
ầm lên nhưng chỉ có tiếng vang từ núi đá xa xôi vọng lại, và nhìn quanh
nhìn quất cũng chỉ thấy bọt sóng trào ở xa. Tôi thấy lòng thắt lại và không
còn đủ can đảm để nói cho hai đứa bé biết rằng tôi đã lo sợ thay cho Phrê-
đê-rích. Bỗng về phía một tảng đá nhô lên mặt nước, tôi thấy bốc lên một
làn khói nhẹ. Tôi vội nắm lấy cổ tay theo dõi mạch và đếm được bốn lược
đập, thì nghe tiếng súng nổ. Tôi lại thấy vững tâm trở lại:

- Nó yên ổn rồi! – Tôi kêu lên – Nó thoát nạn rồi! Phrê-đê-rích ở kia,

phía có làn khói bay lên mà các con vừa trông thấy đó, và chỉ trong vòng
một khắc đồng hồ nữa là chúng ta gặp anh các con.

Tôi bắn ngay một phát súng tay và lập tức được một phát súng đáp lại

cũng từ hướng tiếng thứ nhất tới.

Éc-néc rút đồng hồ ra. Chúng tôi chèo thật lực và chỉ chừng mười phút

nữa, đã thấy bóng Phrê-đê-rích ở xa. Tất cả vừa hết mười lăm phút là tới
gặp nó đương ghìm thuyền giữa những tảng đá ngầm mấp mé mặt nước.
Tôi nhẹ nhàng trách nó đã dại dột làm liều.

- Bố thương yêu! – Nó trả lời – Chính dòng nước mạnh đã cuốn con

đi, mặc dầu con đã cố cưỡng lại. Đôi mái chèo quá yếu không thể chống
với sức mạnh dữ dội của dòng Suối chó núi. Thật con không ngờ đã bị cuốn
đi quá xa một cách bất ngờ, chẳng còn thấy bờ mà cũng chẳng còn thấy
bóng cánh buồm chiếc thuyền độc mộc.

- Con đã thoát được một tai nạn lớn! Nhưng chúng ta phải mau mau

trở về cho kịp kẻo chân trời đã đầy mây, dông tố sắp kéo đến rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.