LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 29

Tôi vừa nói vừa vuốt ve con khỉ, bế nó vào lòng như bế một đứa trẻ

con và nói tiếp:

-Chúng tao đã túng thiếu quá chừng, và chúng tao cũng đã có nhiều

miệng ăn hơn là tay làm rồi đấy!

-Ờ, bố ạ! – Phrê-đê-rích nói – Xin bố, bố cứ để nó đó cho con và cho

phép con chăm nom nó. Con sẽ chăm sóc nó thật chu đáo và biết đâu, do
bản năng, một ngày kia nó lại chẳng giúp chúng ta phát hiện ra được một số
quả ngon!

Tôi đồng ý và chúng tôi lại tiếp tục đi, để mặc cho con Tuyếc xơi xong

bữa tiệc thịt khỉ, bởi vì chút ít thức ăn san sẻ lúc trưa không thể nào thỏa
mãn được cái dạ dày háu đói của nó. Con khỉ con đã hơi yên dạ sau khi
được chúng tôi vuốt ve, lại trèo lên ngồi trên vai Phrê-đê-rích và thế là tôi
lại phải mang luôn cả bó mía nữa. Chúng tôi đi được chừng một khắc đồng
hồ thì con Tuyếc chạy theo kịp, mõm còn dính máu đỏ ngòm. Vừa thấy con
chó, con khỉ con lại tỏ vẻ vô cùng kinh khiếp. Nó vội nhảy khỏi vai Phrê-
đê-rích, chui vào cánh tay và rúc đầu vào trong áo thằng bé. Mang con khỉ
theo kiểu ấy cũng mệt lắm, cho nên chẳng mấy chốc thằng bé đã nghĩ cách
giao cho con Tuyếc nhiệm vụ ấy. Nó bèn bảo con chó:

-Mày đã giết chết mẹ nó, bây giờ mày phải tạm thay mẹ nó, ít nhất

cũng trong việc này.

Thế là nó buộc chú khỉ con lên lưng con chó, nhưng vẫn để dây dài

cho con vật có thể xoay sở tự do. Nó lại buộc một cái dây nữa vào cổ con
Tuyếc, nắm chặt lấy đầu kia đề phòng con chó bỏ chạy ra xa hoặc giận dữ
với con khỉ nhỏ. Mới đầu, kỵ sĩ nhỏ và chó đều bực bội với cái lối vận
chuyển đó. Nhưng sau một vài câu dọa dẫm kèm với những cái vuốt ve nhẹ
nhàng, chúng quen dần và hơn nữa, chú khỉ con lại còn làm nhiều trò nhăn
nhó tức cười, tỏ ra rất khoái chí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.