LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 7

chiếc một, cách nhau chừng non một bộ (Chừng 0.324m chia thành 12 tấc
bộ, mỗi tấc bộ chừng 27 mi-li-mét). Vợ tôi thắt vào đó những chiếc quai
thật chắc để sau sẽ quàng vào dưới cánh tay. Khi những chiếc yếm kỳ lạ ấy
đã hoàn thành và mấy đứa nhỏ đáng thương đã mang bên vai, chúng tôi
kiên nhẫn chờ đợi ánh mặt trời trở lại. Cứ thế này nếu không may trong
đêm tối chiếc tàu bị vỡ, chúng tôi vẫn có thể vừa bơi vừa gối lên sóng và
nhờ sức sóng đưa vào bờ.

Chúng tôi thức thâu đêm hôm ấy – cái đêm dài nhất và khủng khiếp

nhất trong đời – luôn luôn thấp thỏm kinh hoàng. Chúng tôi lắng nghe từng
tiếng động to nhỏ, theo dõi từng chuyển động của con tàu đã ọp ẹp, lo sợ có
thể bất thình lình rơi vào một nguy cơ mới. Cứ thế mà biết bao nhiêu kế
hoạch vừa mới thành hình đã lại đổ vỡ ngay trong cái đêm khủng khiếp ấy!
May sao suốt đêm chẳng có gì xảy ra cả. Sáng sớm hôm sau, gió bão bắt
đầu dịu xuống. Trời đã hửng. Phía chân trời đã sạch bóng mây, bình minh
báo hiệu một ngày tốt đẹp. Phấn khởi trước cảnh tượng đó, tôi trèo lên sàn
tàu trước tiên và gọi vợ con cùng lên bàn bạc. Phrê-đê-rích, vốn là một tay
bơi lội cừ, cứ bám chặt lấy sáng kiến “thợ lặn” của mình. Nó còn cả gan
cam đoan có thể một tay dìu mẹ nó, một tay bơi:

-Bố ạ, bố thì dìu hai em nhỏ, còn Éc-nét thì cũng đã khá lớn rồi, có thể

dựa vào hai cái thùng rỗng này mà bơi một mình vào trong đó được.

Về Éc-net, thằng này cũng khá chậm chạp và bản tính hơi ngại khó,

xem ra chẳng thú vị gì với ý kiến của anh. Nó phàn nàn:

-Giá mà đóng được một cái bè để chở cả nhà vào bờ thì tốt quá!

Tôi trả lời ngay:

-Tất nhiên, nếu đóng một chiếc bè không vượt quá sức chúng ta nhiều!

Vả chăng đi bè cũng có nhiều nguy hiểm. Thôi đành nghĩ cách khác vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.