LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 101

cuộc nói chuyện khá gượng gạo, kéo dài chưa đầy ba phút, và cả hai đều
ngầm hiểu rằng tình bạn đã chấm dứt; chuyện giữa chúng tôi nghiêm trọng
tới mức khó mà bỏ qua cho được, kể cả là giữa đàn ông với nhau.

“Thôi được rồi, Darce. Thế thì đi vậy,” Marcus nói.

“Lúc này anh cũng không có lòng dạ nào cho cuộc tái ngộ này.” Anh chỉ
tay về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới ở sau lưng tôi. Chúng tôi có một
lối thoát dễ dàng, cả hai đều chưa bị lộ. Dex và Rachel vẫn đang tíu tít
chuyện trò, hoàn toàn không biết vụ trùng hợp thế kỷ trong cửa hiệu đồ nội
thất ngày hôm nay.

Tôi muốn quay người bước xuống cầu thang nhưng không sao làm được.
Nó giống như là ta đang xem một cảnh máu me trong phim kinh dị vậy. Dù
chẳng muốn thấy cô diễn viên bị chặt đầu nhưng không hiểu sao bạn vẫn cứ
hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay để xem trộm. Tôi trốn đằng sau tủ sách và kéo
Marcus xuống ngồi cùng. Hai chúng tôi quan sát Rachel và Dex đứng lên đi
tới chỗ một chiếc sofa khác, gần chúng tôi hơn chút nữa. Cái này vuông
vức hơn cái trước, và theo như tôi thấy thì cũng đẹp hơn. Dex ngắm nghía
một chút rồi nhăn mặt. Bộ sofa này quá hiện đại so với anh ta. Tôi truyền
đạt lại ý nghĩa của hành động vừa rồi cho Marcus. “Thấy không, anh ta
chẳng thích đồ đạc kiểu dáng hiện đại đâu. Hiểu chứ?”

“Darcy, anh cóc quan tâm đến cái sofa họ mua.”

“Họ mua ư? Ý anh là anh nghĩ cả hai đang mua đồ chung?”

“Họ mua. Chàng mua. Nàng mua,” Marcus đáp, như thể đang chia động từ
trong lớp học tiếng Pháp.

“Cô ta có xinh không? Trông hai người đó có hạnh phúc không?”

“Thôi mà, Darce. Chúng ta về đi,” Marcus giục.

Tôi vẫn nhìn họ chằm chằm, trong lòng cảm thấy nôn nao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.