LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 110

“Chưa,” tôi đáp. “Có mà tệ hơn ấy.”

“Hừmmmm. Khổ thân em quá, em yêu,” anh nói.

Tôi thở dài rõ to rồi nói bằng giọng mỉa mai nhất, “Chúc mình sinh nhật vui
vẻ.”

Tôi những mong Marcus sẽ lập tức mở toang mắt và vội vã tuôn ra một câu
xin lỗi. Nhưng anh vẫn úp mặt xuống gối, chỉ lẩm bẩm, “Chúc mừng sinh
nhật, Darce. Anh cũng đang định chúc mừng em đấy chứ.”

“Đang định cái quái gì. Có mà anh quên tiệt đi rồi ấy!”

“Quên đâu mà quên... Anh vừa tặng em quà rồi còn gì,” anh đáp. Tuy
không nhìn thấy mặt nhưng tôi biết anh đang cười khẩy.

Tôi nói với anh là tôi chẳng thấy có gì đáng cười hết, rồi tuyên bố sẽ đi
tắm. “Còn anh,” tôi nói, “cứ việc nằm đó mà thư với giãn.”

Sau khi tôi tắm xong, Marcus cố tỏ ra ăn năn hối lỗi nhưng chẳng mấy thật
lòng. Quá rõ rồi, anh ta chưa mua cho tôi tấm thiệp hay món quà nào cả,
mà cũng chẳng có bánh quế dính Pillsbury và nến hồng dù tôi đã nói với
anh ta rằng đó là truyền thống mừng sinh nhật của gia đình tôi, truyền
thống mà Dex luôn tôn trọng trong suốt bảy năm qua. Thay vào đó, Marcus
chỉ tặng tôi vài từ cưng, em yêu cùng một hộp bánh quy mặn anh ta mang
về từ quán ăn rẻ tiền tối qua.

“Đây,” anh nói. “Nhỡ mà có buồn nôn nữa thì ăn vào. Anh nghe nói như
thế sẽ đỡ đấy.”

Tôi tự hỏi không biết anh ta nghe được điều đó ở đâu. Chẳng lẽ anh ta cũng
làm cho một đứa con gái khác dính bầu ư? Tôi quyết định tạm gác lại
chuyện này, giật phắt lấy hộp bánh anh ta đang chìa ra và nói, “Anh tốt với
em quá cơ. Thật tình, anh không nên bày vẽ thế này, Marcus ạ. Những cử
chỉ nồng nhiệt như vậy quả là quá mức đối với em đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.