LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 113

hảo trên cổ, tôn lên chiếc xương đòn thanh mảnh của tôi.

Hôm đó, Claire đưa tôi đi ăn trưa. Tôi vẫn bật điện thoại vì biết đâu Dex
hay Rachel lại nghĩ rằng giờ ăn trưa là lúc thích hợp để gọi điện, để xin lỗi
rối rít, cầu mong tôi tha thứ và chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Di động của tôi
reo năm lần, lần nào tôi nói với Claire, “Mình xin phép nghe máy nhé?” và
lần nào cô ấy cũng phẩy tay bảo, “Có gì đâu, cậu cứ nghe đi.”

Trừ một cuộc gọi của trung tâm spa Bliss nhắc tôi về cuộc hẹn mát xa mặt
lúc năm giờ chiều, còn lại bốn cuộc đều gọi đến chúc mừng sinh nhật tôi.
Nhưng không có cuộc nào của Dex hay Rachel.

Tôi biết Claire cũng đang băn khoăn một điều giống như tôi, vì mỗi lần tôi
nghe máy cô ấy đều thì thào, “Ai đấy?”

Sau khi tôi kết thúc cuộc điện thoại thứ năm, Claire hỏi, “Hôm nay Rachel
đã gọi chưa?”

“Chưa,” tôi đáp. “Thế còn Dex?”

“Cũng chưa nốt.”

“Thật là bất lịch sự, chẳng thèm gọi điện cố làm lành trong ngày sinh nhật
của cậu gì cả.”

“Đúng vậy!”

“Sau vụ ở Crate and Barrel, cậu còn bắt găp hai kẻ đó lần nào nữa không?”

“Không. Thế còn cậu?”

“Cũng không. Chẳng ai trông thấy bọn họ hết,” Claire đáp, điều đó cũng
nói lên điều gì đó, vì mạng lưới bạn bè của Claire phủ sóng rộng khắp.
Cách tốt thứ hai sau việc thuê thám tử tư theo dõi bọn họ (mà tôi cũng đã
tính làm thế thật) là có Claire làm bạn thân nhất của tôi. “Có khi họ chia tay
rồi cũng nên,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.