LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 118

“Anh biết, cưng à. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng. Vì thế, hãy lê cặp
mông bé bỏng của em đến đây nào.”

Anh nói đúng, mông tôi quả là vẫn còn gọn lắm. Điều đó bất ngờ khiến tôi
cảm thấy vui lên. “Em sẽ trở thành cô gái bóng rổ chứ?”

“Cô gái bóng rổ là cái gì?”

“Là những cô gái mang bầu mà trông chỉ như đang giấu một quả bóng rổ
dưới áo ấy. Anh biết mà, những cô chân tay nhỏ nhắn, mặt mũi xinh đẹp
ấy? Và khi quả bóng rơi ra, úmbala, cô ấy lại trở về với vóc dáng hoàn hảo
như xưa?”

“Chắc chắn rồi. Giờ em đến ngay đi nhé!”

Anh tắt máy cái rụp, tôi còn chưa kịp hỏi xem chúng tôi sẽ ăn tối ở đâu, tôi
nên ăn diện thế nào. Hừm, trên đời chẳng có cái gì gọi là chưng diện quá
mức cả, tôi nhủ thầm trong lúc lựa chiếc váy đen bó sát gợi cảm nhất, đôi
giày Jimmy Choo gót nhọn cao nhất, và chiếc khăn choàng vai mỏng nhất,
đặt tất cả lên giường, món nào ra món ấy. Rồi tôi đi tắm, sấy khô mái tóc
cho thật thẳng, trang điểm cho làn da vốn dĩ đã tuyệt đẹp, chọn gam màu
trung tính cho đôi môi và màu mắt khói thật ấn tượng.

“Ba mươi tuổi vẫn xinh-ngất-ngây,” tôi nói to với hình mình trong gương,
cố không để ý đến những dấu chân chim nhỏ xíu quanh mắt, hay lo lắng vì
giờ tôi không còn ở độ tuổi đôi mươi nữa mà đang dần đánh mất đi hai điều
quý giá nhất của mình: sắc đẹp và tuổi thanh xuân. Trong tôi chợt tràn ngập
cảm giác bất an lạ lùng khi tôi vớ lấy tờ mười đô la dì Clarice tặng để trả
tiền taxi và đi ra cửa.

Mười lăm phút sau, tôi ung dung bước vào căn hộ của Marcus với dáng đi
chuẩn như trên sàn catwalk.

Anh huýt sáo. “Trông em tuyệt lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.