LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 130

Bố và tôi buông nhau ra khi tôi quay sang Marcus lúc này đang đứng đổi
chân trụ, lúng túng như gà mắc tóc. “Bố à, đây là Marcus.”

Bố ưỡn ngực, bước lên phía trước và nồng nhiệt bắt tay Marcus. “Chào
cháu, Marcus. Chú là Hugh Rhone. Chào đón cháu đến Indianapolis. Rất
vui được gặp cháu,” ông sôi nổi nói như đang tiếp bệnh nhân trong phòng
khám.

Marcus gật đầu và lẩm bẩm câu cháu cũng rất mừng được gặp chú. Tôi trợn
mắt liếc anh như muốn nói “Anh chỉ nặn ra được có mỗi câu đó thôi à?”
Chẳng lẽ những gì tôi rao giảng lúc ở trên máy bay anh đều không thèm
nghe? Tôi đã nói rát cổ với anh rằng thể diện là điều quan trọng nhất đối
với bố mẹ tôi. “Ấn tượng đầu tiên cũng chính là ấn tượng sau cùng” là một
trong những câu nói ưa thích của bố tôi. Những điều này tôi đều cho anh
biết rồi chứ có phải không đâu.

Tôi chờ đợi Marcus nói thêm đôi ba câu nữa, nhưng không, thay vào đó
anh liếc sang băng chuyền hành lý. “Va li của em kia, đúng không?”

“Vâng,” tôi đáp, trông thấy chiếc va li Louis Vuitton. “Anh lấy hộ em với.”

Marcus cúi xuống, khệ nệ nhấc nó lên khỏi băng chuyền.

“Giời ạ,” anh khẽ lầm bầm, kể từ khi rời thành phố đây là câu thứ tư anh
phàn nàn về chuyện tôi mang quá nhiều đồ.

“Ấy, Marcus, để đó chú xách cho,” bố tôi nói, với lấy chiếc va li.

Marcus nhún vai đưa cho ông. “Vậy thì tùy chú.”

Tôi cứng cả người lại vì ngượng, ít ra anh cũng phải từ chối lấy một lần
chứ.

“Thế là xong rồi đấy bố ạ. Marcus chỉ có một chiếc túi đem theo lên máy
bay thôi,” tôi nói, liếc nhìn cái túi tởm lợm màu xanh hạt đậu có quai đeo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.