LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 137

“Sao? Vì phải mất gần cả năm để lên kế hoạch chuẩn bị đám cưới nên tôi
thành chuyên gia à?” Lại một điều nữa khơi lên nỗi đau trong lòng tôi.

Lauren sững người, rồi bình tĩnh trở lại. “Không, không phải thế đâu ạ. Chỉ
vì chị có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời nhất thôi.” Cô ta lại quay sang Marcus.
“Chị ấy quả là số một. Không ai sánh bằng.”

Quá chí lý.

Marcus gật đầu rồi tu thêm một ngụm bia nữa.

“Vậy nên em cần chị giúp,” cô ta hào hứng nói tiếp.

Thôi được. Thế thì trước hết phải xử lý cái quần jean kia đã. Sau đó đến đôi
giày Ked. Và tóc mái bằng.

Tôi quay sang nhìn mẹ, hy vọng bà có chung suy nghĩ như mình. Những lời
nhận xét của bà về Lauren lúc nào cũng rất chính xác. Gần đây bà hay ca
cẩm về cách cô ta đánh má hồng: ai đời lại đánh hai chỏm phấn hồng tròn
xoe ở tận đẩu tận đâu, chẳng đúng gò má tẹo nào. Nói thế không có nghĩa
gò má cô ta đẹp đẽ gì. Lauren sẽ chẳng mang lại nét đẹp nào cho con cháu
nhà này đâu. Nhưng rõ ràng lúc này mẹ tôi đang bay bổng trên chín tầng
mây trước viễn cảnh tươi sáng về một đám cưới sắp được lên kế hoạch nên
chẳng còn thiết chê bai gì nữa. Bà nhìn Jeremy và Lauren đầy âu yếm.
“Lauren đã rất nóng lòng muốn gọi điện báo cho con. Nhưng mẹ và Jeremy
khuyên nó tốt nhất là để khi nào con về rồi nói trực tiếp với con.”

“Con mừng vì mẹ quyết định như vậy,” tôi đáp một cách vô cảm.

“Mẹ nói phải lắm ạ,” Lauren nói.

Mẹ ư? Tôi có nghe nhầm không đấy? Tôi nhìn sang phía Lauren. “Vậy là
cô đã gọi mẹ xưng con rồi cơ à?” Chẳng mấy chốc cô ta sẽ chiếm luôn cả
những món trang sức lẫn đồ sứ của mẹ tôi cho xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.