LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 140

Mẹ tôi nhướng mày và lại vắt tréo chân. “Nghề mar-keting ư? Thú vị quá
nhỉ.”

“Cũng không hẳn vậy đâu cô,” Marcus đáp. “Nhưng cũng đủ trang trải.
Vừa đủ thôi ạ.”

“Em chưa bao giờ được đến Montana cả,” Jeremy nói.

“Em cũng thế,” Lauren tán đồng.

“Cô thì đã bao giờ bước chân ra khỏi cái bang này đâu mà nói?” tôi khẽ
lẩm bẩm. Rồi không để cho Lauren kịp kể về chuyến du lịch tới hẻm núi
Grand Canyon hồi cô ta còn bé, tôi vội nói, “Bữa tối nay chúng ta ăn gì vậy
ạ?”

“Lasagna. Mẹ và em cùng làm đấy,” Lauren nói.

“Mẹ và cô?”

Lauren chẳng hề nao núng. “Vâng! Và chị cũng sẽ trở thành chị của em!
Giống như một người chị em chưa bao giờ có được ấy! Thật là tuyệt vời,
quá tuyệt vời.”

“À, ừ.”

“Marcus này, cháu có anh chị em gì không?” mẹ tôi hỏi.

“Có ạ,” anh ta nói.

“Anh hay em?”

“Một anh trai hơn cháu bốn tuổi.”

“Tuyệt quá nhỉ.”

Marcus mỉm cười với mẹ tôi đầy gượng gạo và uống một hơi bia. Đột
nhiên tôi nhớ lại mình đã khao khát muốn hôn anh đến thế nào vào buổi tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.