LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 170

“Ừ. Đừng để Jocelyn đánh hơi thấy tin này nhé,” tôi nói.

Jocelyn Silver là bạn đồng nghiệp của tôi và Claire. Dù cũng có một vài
điểm đáng mến nhưng cô ta thực sự là loại người lúc nào cũng muốn mình
là số một, suốt ngày thích ganh đua, nên tôi không thể nào tin tưởng được.
Chưa hết, cô ta còn có ngoại hình rất giống Uma Thurman. Nếu tôi phải
chứng kiến cảnh cô ta giả bộ nổi cáu lần nữa khi có người lạ đến gần hỏi cô
ta có phải là Uma không thì chắc tôi phát ói ra mất. Thật trùng hợp, đó
cũng là việc Jocelyn luôn làm mỗi khi ăn xong, cô ta ăn vào rồi lại ói ra để
giữ dáng mà.

“Không đùa đâu... Mình không hé một lời với cô ta về vụ chia tay này đâu.
Mà kể cả có nói đi nữa thì kiểu gì Josh chẳng chọn cậu thay vì cô ta.”

Tôi mỉm cười giả bộ khiêm nhường.

Claire tiếp tục, “Vậy thì thế này nhé, mình sẽ mời bằng được Josh đến dự
buổi khai trương câu lạc bộ của bọn mình vào tuần sau - vụ đó Jocelyn sẽ
bỏ lỡ vì còn phải dự đám cưới em họ...” Cô ấy nháy mắt với tôi. “Vì thế,
cậu hãy thôi sụt sùi vì tên Marcus đó đi. Giời ạ, chuyện có gì đâu mà phải
tiếc? Có thể hắn ta vui tính đấy nhưng hoàn toàn không đáng tiếc đến mức
phải ăn mì ống trộn pho mát.”

“Cậu nói phải,” tôi đáp, bắt đầu cảm thấy vui lên đôi chút khi nghĩ đến việc
đàn ông Do Thái vốn được coi là những người chồng tuyệt vời đến thế nào.
“Josh có vẻ hết ý đấy nhỉ. Chắc chắn mình có thể thuyết phục anh ta để cây
thông trong nhà vào dịp Giáng sinh, đúng không?”

“Cậu có thể thuyết phục bất kỳ ai làm bất kỳ việc gì cũng được hết,” Claire
nói.

Tôi cười tươi rói. Gần đây giả thuyết đó không được đúng lắm trong một
vài trường hợp, nhưng chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng trở lại với cuộc sống
hào nhoáng lung linh của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.