LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 194

Ethan đảo tròn mắt, sau đó cậu ấy nhấc hai chiếc va li to nhất của tôi lên
ngưỡng cửa. “Trời ơi, Darce. Cậu nhét cả một xác chết vào đây hay sao mà
nặng thế?”

“Ừ. Trong này là Rachel,” tôi tự hào nói và chỉ tay vào một cái va li. “Còn
kia là Dex.”

Ethan lắc đầu nhìn tôi như cảnh cáo đừng-có-nói-xấu-Rachel-quý-hóa của
cậu ấy. “Thật tình. Cậu chất những thứ quái quỷ gì vào đây vậy?”

“Chỉ có quần áo, giày dép thôi. Rất nhiều đồ dùng chăm sóc cá nhân, nước
hoa, những thứ kiểu như vậy,” tôi đáp, cầm hai chiếc túi nhẹ hơn và phân
trần rằng phụ nữ có thai chỉ được bê nhấc tói đa là mười ki-lô-gam.

“Hiểu rồi,” Ethan nói, chật vật mang đồ qua cửa. Sau bốn lần khuân vác
nữa, cuối cùng cậu ấy cũng mang được hết hành lý của tôi vào trong. Tôi
theo cậu ấy bước vào hành lang tối tăm toàn mùi băng phiến và những tấm
thảm từ những năm 1970. Chắc tôi đã nhăn mặt, vì Ethan hỏi tôi làm sao
thế.

“Băng phiến,” tôi chun mũi nói.

“Còn hơn là có côn trùng,” Ethan đáp. “Mình không muốn chúng phá hỏng
mấy chiếc áo chui đầu đắt tiền của cậu.”

“Áo chui đầu á?”

“Áo len đó.”

“Áo chui đầu. Đúng rồi,” tôi nói, thích thú được học từ lóng của người
Anh. Có khi tôi còn bắt chước giọng Anh nữa ấy chứ.

Ethan dẫn tôi tới cuối một hành lang tối mù, lạnh lẽo và rồi tôi chán chường
nhận ra mình phải đi xuống một lượt cầu thang nữa. Tôi không chịu nổi
những căn hộ nằm dưới tầng hầm. Chúng khiến tôi ngột thở. Chúng không
có đủ ánh sáng, không có hiên nhà, không nhìn ra một khung cảnh đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.