LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 198

“Ừ.”

“Thế thì hôm nay mình sẽ đến cửa hàng Harrods kiếm cái máy sấy tóc,” tôi
nói.

“Là mình thì mình chẳng hơi đâu đến tận Harrods chỉ để mua một cái máy
sấy đâu. Ở góc phố này có một hiệu thuốc đấy. Tên là Boots.”

“Boots ư! Hay thật!”

“Đó chỉ là hiệu thuốc bình thường thôi.”

“Vậy thì mình đi thay đồ đây.”

“Ừ,” Ethan nói, không thèm ngẩng lên nhìn.

Sau khi tôi khoác lên mình chiếc áo len ấm áp nhất và tóc đã hơi khô,
Ethan dẫn tôi đi ăn trưa ở một quán rượu gần nhà. Nhìn bề ngoài thì quán
khá đẹp: đó là một tòa nhà nhỏ xây bằng gạch với dáng vẻ cổ kính có dây
thường xuân bò lan trên những bức tường. Hai bên lối vào là những chậu
cây bằng đồng với những bông hoa bé xíu màu đỏ. Nhưng cũng giống như
căn hộ của Ethan, bề ngoài là một chuyện, còn bên trong lại là chuyện
khác. Tối tăm và bẩn thỉu, mù mịt khói thuốc, toàn những gã đàn ông lao
động trông không thể ưa nổi với những đôi bốt bẩn thỉu và bộ móng tay
thậm chí còn kinh khủng hơn. Điều này đặc biệt đang chú ý vì tôi thấy trên
cửa trước có một tấm biển đề rằng: YÊU CẦU TRANG PHỤC LAO
ĐỘNG SẠCH SẼ. Tôi cũng thấy cả một tấm pa-nô nhỏ ở gần quầy bar
viết: VUI LÒNG BÁO CHO CHỦ QUÁN NẾU THẤY TÚI XÁCH HAY
GÓI HÀNG NÀO CÓ DẤU HIỆU KHẢ NGHI.

“Sao lại có tấm biển kia?” tôi hỏi Ethan và chỉ tay vào tấm biển.

“Đó là của IRA,” cậu ấy đáp.

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.