LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 200

“Cả thế giới này xem. Đó là môn thể thao thịnh hành nhất ở mọi nơi đấy,
chỉ trừ nước Mỹ thôi.”

“Ừm, theo như mình thấy, gã David này,” tôi nói, gõ ngón tay lên tấm ảnh,
“còn lâu mới sánh được với George Clooney. Thế thôi.”

Ethan đảo tròn mắt đúng lúc một cô phục vụ lôi thôi lếch thếch mang đồ ăn
đến bàn chúng tôi, đưa cho mỗi người một bộ dao dĩa được bọc trong khăn
giấy. Cô ta hỏi han Ethan vài câu về tình hình viết lách của cậu ấy. Vậy là
Ethan thường xuyên đến đây ăn. Tôi nhận thấy cô ta có hàm răng xấu kinh,
vẹo vọ, vàng khè. Khi cô phục vụ đi rồi, tôi không ghìm được lời nhận xét.
“Vậy ra lời đồn về chuyện răng miệng của người dân ở đây là thật?”

Ethan rắc muối lên cá, khoai tây chiên và một đống khoai tây nghiền màu
xanh lá cây. “Kiley rất tốt bụng,” cậu ấy nói.

“Mình có bảo cô ta không tốt đâu. Mình chỉ nói là răng cô ta xấu thôi. Giời
ạ,” tôi đáp và tự hỏi chẳng lẽ tôi nhận xét gì về mọi thứ ở đây cũng khiến
cậu ta tự ái hay sao. “Mà cái món khoai tây nghiền xanh lè kia là gì thế?”

“Đậu đấy. Ở đây người ta gọi đó là món đậu nhão.”

“Kinh quá.”

Ethan không đáp. Tôi nếm thử một chút xíu món croque monsieur. Trong
lúc nhai tôi bỗng thấy muốn thốt ra cái tên Rachel, muốn thăm dò mọi
chuyện từ phía Ethan để xem cậu ấy có biết về mối quan hệ giữa Rachel và
Dex không. Nhưng tôi biết mình phải tính toán đường đi nước bước thật
cẩn thận. Nếu đột ngột tuôn ra một tràng, chắc chắn Ethan sẽ ngậm miệng
hến ngay. Vậy là sau vài phút lặng im để tìm chiến thuật hợp lý, tôi nhắc
đến tên cô ta dưới vỏ bọc gợi lại một kỷ niệm thời cấp ba khi Rachel, Ethan
và tôi cùng đi xem một trận đấu bóng chày của đôi Cubs vào mùa hè sau
khi tốt nghiệp. Rồi tôi nghiêng đầu nói với vẻ rất vô tư, “Mà Rachel dạo
này sao rồi nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.