LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 199

“Irish Republican Army, Quân đội Cộng hòa Ireland ấy mà?” Ethan nói.
“Nhớ chưa?”

“À, ra vậy,” tôi nói, láng máng nhớ tới vài vụ khủng bố xảy ra vài năm về
trước. “Đúng rồi.”

Khi đã an tọa, Ethan nói tôi nên gọi món cá và khoai tây chiên.

“Mình cảm thấy hơi nôn nao. Chẳng biết là do mang thai hay do chuyến đi
nữa. Có lẽ mình chọn món gì đó đơn giản ít vị thôi. Pho mát nướng được
không?”

“Cậu may đấy. Ở đây có món croque monsieur ngon lắm.”

“Croque misters á?” tôi hỏi. “Món gì vậy?”

“Đó là tên tiếng Pháp của món thịt lợn hun khói bọc pho mát.”

“Nghe có vẻ ngon nhỉ,” tôi nói, thầm nghĩ mình phải tăng cường vốn tiếng
Pháp học hồi cấp ba mới được. Như thế sẽ rất tiện khi tôi và Alistair đi nghỉ
cuối tuần ở Paris.

Ethan ra quầy bar gọi đồ ăn cho chúng tôi, cậu ấy nói đó là việc bình
thường ở các quán rượu của Anh, trong khi tôi dán mắt vào một tờ báo ai
đó bỏ lại trên bàn. Ảnh của Victoria và David Beckham - hay như cách gọi
của người Anh là “Posh và Becks” - nằm chình ình trên trang bìa. Tôi biết
ở nước Anh này David Beckham là ngôi sao sáng giá, nhưng thực sự tôi
chẳng hiểu làm gì mà đến mức thế. Anh ta có đẹp đẽ gì lắm đâu, má thì
hõm, tóc thì thưa. Tôi lại còn rất ghét mấy cái khuyên anh ta đeo ở tai nữa
chứ. Tôi nói thế với Ethan, vậy mà cậu ấy bặm môi lại như thể David là
bạn thân của mình vậy.

“Cậu đã bao giờ xem anh ta chơi bóng chưa?” Ethan hỏi.

“Chưa. Ai thèm xem bóng đá chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.