LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 281

Bác sĩ Moore và Beatrix nhìn tôi mặc đồ, vớ lấy túi xách. Khi đi ra cửa, tôi
bảo anh ta vui lòng gửi hóa đơn đến cho tôi và cảm ơn rất nhiều. Sau đó tôi
quay lại phố Harley, cái tin anh ta đã nói và cơn mưa phùn buốt giá của
London khiến tôi như tê dại.

Tôi đi hết khu phố mà như người mộng du, trong đầu văng vẳng hai từ sinh
đôi. Tôi xuống phố Bond, rồi qua cổng Marble Arch đến khu
Knightsbridge. Tôi đi, đi mãi cho tới khi cảm thấy phần lưng dưới đau nhức
và tay chân bắt đầu tê buốt. Tôi không dừng chân ở cửa hàng nào, dù cách
bài trí có mời gọi đến mấy. Tôi đi một mạch, chỉ nghỉ chân vài phút ở quán
cà phê Starbucks khi mưa rơi nặng hạt nhất. Tôi đã hy vọng tông màu nâu
cam và tím quen thuộc sẽ khiến tôi khuây khỏa phần nào. Nhưng không,
chúng chẳng giúp gì được cho tôi, ngay cả cốc sô-cô-la nóng và chiếc bánh
mì tròn mà tôi ngốn ngấu vì đói cũng vậy. Chỉ nghĩ đến việc có một đứa
con thôi đã đủ khiến tôi lo rồi. Vậy mà giờ tôi còn kinh sợ gấp ngàn lần hơn
thế. Làm sao tôi chăm nổi hai đứa sinh đôi bây giờ - thậm chí liệu tôi có
phân biệt được hai đứa chúng hay không? Thật kỳ dị quá sức tưởng tượng.

Khoảng ba giờ chiều khi trời bắt đầu sầm sì tối tôi mới về đến nhà, lạnh run
và mệt rã rời.

“Darcy đấy à?” tôi nghe tiếng Ethan gọi vọng ra từ phòng ngủ.

“Ừ,” tôi nói to đáp lại trong lúc cởi áo khoác và bốt.

“Cậu vào đây đi!”

Tôi bước dọc hành lang và mở cửa phòng Ethan. Cậu ấy đang nằm dài trên
giường, cuốn sách đang đọc dở úp trên ngực. Chiếc đèn cạnh giường hắt
làn ánh sáng ấm áp dịu dàng lên mái tóc vàng của Ethan, khiến cậu ấy như
tỏa ra một vầng hào quang vậy.

“Mình ngồi được không? Người mình hơi ướt,” tôi nói.

“Được chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.