LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 283

“Cậu thấy mình có vui vẻ gì không mà hỏi?”

Khóe miệng Ethan khẽ giật giật, như thể cậu ấy đang cố nhịn cười.

“Chẳng có gì đáng cười đâu, Ethan... Và làm ơn đừng bảo mình đáng bị
như thế. Bởi vì thực sự mình cũng nghĩ hình như mình đang bị trừng phạt
hay sao ấy. Có thể là do hồi ở Manhattan mình đã phạm phải một sai lầm
ngớ ngẩn nào đó. Có thể là mình mua sắm quá nhiều,” tôi nói. “Hoặc do
chê bai ngoại hình của người khác. Hoặc là vì mình ngủ với Marcus sau
lưng Dex... Chúa không bằng lòng về những điều mình gây ra, và thế là
rầm, Người nhân đôi cái thai trong bụng mình lên... bắt mình mang thai tận
hai đứa con trai giống hệt nhau.” Tôi bắt đầu khóc. Giờ tôi mới thấy thấm
thía điều đó. Là sinh đôi. Sinh đôi. Sinh đôi cơ đấy.

“Darcy. Bình tĩnh đã nào, cô bạn yêu quý. Mình có định nói thế đâu.”

“Không định thế sao cậu lại còn cười?”

“Mình cười vì... mình vui.”

“Vui khi thấy cuộc sống của mình đảo lộn ư?”

“Không phải đâu, Darce. Mình vui thay cho cậu. Nếu mỗi em bé là một
phước lành, thì cậu có niềm vui nhân đôi rồi còn gì. Những hai em bé! Đó
là một phép mầu nho nhỏ chứ không phải sự trừng phạt.” Những lời cậu ấy
nói nghe sao mà thuyết phục, thậm chí giọng điệu và vẻ mặt cậu ấy còn
thuyết phục hơn nữa kia.

“Cậu nghĩ thế à?”

“Không phải là nghĩ, mà là mình biết... Thật là kỳ diệu.”

“Nhưng mình làm sao xoay xở được đây?”

“Cậu nhất định sẽ làm được thôi.”

“Chẳng biết mình có lo nổi không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.