LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 338

may anh ấy nhầm, nếu mọi chuyện hóa ra lại không ổn thì tôi sẽ không thể
chịu đựng được nỗi đau quá lớn này.

Khi xe đến bệnh viện, Geoffrey và tôi lập tức bước vào một căn phòng nhỏ
của khoa sản, ở đó cô y tá đưa cho tôi áo váy bệnh nhân và bảo tôi vào chờ
bác sĩ tới. Vài phút sau, ông Smith bước vào và trao đổi với Geoffrey một
lát trước khi ra khám cho tôi. Ông ta kiểm tra bên trong cho tôi với vẻ mặt
tập trung cao độ. Geoffrey thì quanh quẩn bên tôi.

“Sao thế?” tôi hỏi. “Có chuyện gì rồi?”

Ông Smith bảo tôi rằng dù tôi bị ra máu nhưng cổ tử cung vẫn đóng. Trông
Geoffrey nhẹ nhõm hẳn, nhưng tôi vẫn hỏi, “Vậy nghĩa là các con tôi
không sao chứ?”

“Đúng. Nhưng tôi sẽ dùng máy theo dõi tim thai kiểm tra để đảm bảo chắc
chắn,” ông ta nói rồi ra hiệu cho y tá. Tôi rùng mình khi cô ta kéo chiếc váy
bệnh viện của tôi lên và áp ba đầu máy quanh vùng bụng tôi. Cô ta nói một
máy là để kiểm tra các cơn co tử cung, còn hai máy kia là để dò tim thai.
Tôi bám chặt vào thanh chắn lạnh lẽo bên thành giường, liên tục hỏi cô có
nghe thấy tiếng tim các con tôi không.

Geoffrey bảo tôi hãy kiên nhẫn, hai em bé vẫn còn nhỏ, đôi khi phải mất
một lúc mới bắt được nhịp tim. Tôi chờ đợi mà trong đầu cứ hình dung ra
điều tồi tệ nhất. Cuối cùng, một tiếng thình thịch đầy rộn rã vang lên. Rồi
một tiếng thình thịch nữa. Hai nhịp tim. Hai nhịp tim mạnh mẽ.

“Vậy là cả hai đều không sao phải không?” tôi run run hỏi.

“Đúng vậy, em yêu à.” Gương mặt Geoffrey bừng nở một nụ cười. “Cả hai
bé đều không sao hết.”

Trong giây phút thở phào nhẹ nhõm ấy, bỗng nhiên tôi sực tỉnh và chợt
nhận ra điều gì đã khiến mình mất ăn mất ngủ suốt những ngày qua. Giờ
đây tất cả đều đã trở nên hết sức rõ ràng. Có lẽ một cơn khủng hoảng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.