làm điều đó giúp bạn - khiến bạn nhìn ra những thứ vẫn luôn ở bên bạn
suốt bao lâu nay. Cũng có lẽ là do tình mẫu tử tôi dành cho hai con khi
nghe thấy chúng cử động và nghe thấy tiếng đập của hai trái tim bé bỏng.
Hoặc cũng có thể là nhờ lòng biết ơn vô hạn của tôi với thứ phép mầu kỳ
diệu đã mang đến cho tôi không phải một mà là hai sinh linh bé nhỏ.
Nhưng dù có là gì đi nữa thì ngay tại phút này, phòng bệnh này, vào đúng
giây tôi đã thức tỉnh.
Để cho chắc chắn, tôi hỏi Geoffrey liệu anh có phiền giúp tôi gọi Ethan vào
được không.
“Được chứ,” anh nói. “Anh sẽ bảo cậu ta vào trong khi bác sĩ Smith và anh
ra ngoài nói chuyện.” Anh cúi xuống hôn lên trán tôi, rồi cùng đồng nghiệp
bước ra.
Lát sau Ethan mở cửa phòng và ngập ngừng bước tới bên tôi, gương mặt
cậu vẫn trắng nhợt y như lúc trước. Đôi mắt cậu ươn ướt như thể nãy giờ
cậu đã khóc hoặc phải cố gắng kìm lại những giọt nước mắt vậy.
“Geoffrey chưa nói với cậu sao? Mọi chuyện đều ổn cả rồi.”
“Có. Anh ta nói rồi.” Ethan dè dặt ngồi xuống cuối giường. Cậu ấy siết nhẹ
bàn chân tôi qua lớp chăn.
“Vậy sao trông cậu vẫn lo lắng thế?”
“Mình không biết... Cậu làm mình sợ muốn chết...” Giọng nói của cậu ấy
nhỏ dần.
Tôi chỉnh lại giường để ngồi thẳng người hơn rồi dang tay đòi một cái ôm.
Ethan chiều lòng tôi, má cậu ấy áp vào má tôi, và cậu ấy ôm tôi trong vòng
tay. Cái ôm bình dị nhưng chất chứa biết bao tình cảm ấy đã khẳng định
một sự thật vô cùng đơn giản trong trái tim tôi: tôi yêu Ethan mất rồi.