LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 364

đấu bán kết.” Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy ngồi trên chiếc ghế quầy bar,
tay nắm chặt cây bút highlight màu vàng, đánh dấu các đội thi đấu trên
mảnh báo xé ra từ tờ USA Today.

“Mấy giờ thì trận kia bắt đầu?” tôi hỏi, do dự không biết có nên đợi đến khi
trận đấu kết thúc rồi mới bảo cậu ấy đến bệnh viện với tôi không.

“Sắp rồi. Nhưng sao? Cậu vẫn ổn đấy chứ?”

Tôi ngần ngừ rồi nói, “Mình thực sự xin lỗi, Ethan. Mình biết cậu mong
ngóng giải đấu này và muốn xem Stanford thi đến thế nào... nhưng mình vỡ
ối rồi. Liệu cậu có thể về đưa mình đi viện được không?”

“Ôi trời! Cứ ở yên đó!” cậu ấy gào lên trong điện thoại. “Mình về ngay
đây!”

Mười phút sau, Ethan lao qua cửa, chạy dọc hành lang tới phòng ngủ,
miệng hét lên, “Taxi chờ sẵn bên ngoài rồi! Taxi chờ sẵn bên ngoài rồi!”

“Mình ở đây,” tôi gọi vọng ra từ phòng khách. Chiếc túi nhỏ bằng vải dù
mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ vài tuần trước nằm dưới chân tôi.

Ethan chạy vào phòng, hôn lên má tôi mà thở không ra hơi, hỏi tôi có sao
không.

“Mình không sao,” tôi đáp, nhẹ cả người khi trông thấy cậu ấy. “Cậu buộc
dây giày giúp mình được không? Mình không với tới.”

“Lạy Chúa. Mình xin lỗi vì đã không ở nhà, thực sự xin lỗi cậu,” Ethan vừa
nói vừa cúi xuống thắt dây giày Nike cho tôi. Tay cậu run lẩy bẩy.

“Áo khoác của cậu đâu?” tôi hỏi khi thấy cậu ấy về nhà mà trên người chỉ
có độc chiếc áo phông cầu may của đội Stanford. “Ngoài đó lạnh thấu
xương mà.”

“Mình để quên ở quán bar rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.