LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 372

“Con cũng yêu mẹ. Và mẹ chuyển lời đến bố, Jeremy và Lauren giúp con,
nói rằng con yêu tất cả mọi người. Con thực sự xin lỗi vì không thể về dự
đám cưới của hai em.”

“Jeremy hiểu mà,” mẹ nói. “Cả nhà đều thông cảm cho con.”

Chào tạm biệt mẹ rồi, tôi bỗng vẩn vơ nghĩ về chuyện Thomas và John
chào đời có ý nghĩa như thế nào đối với tất cả mọi việc và với gia đình
chúng tôi. Tôi đã sinh ra một thế hệ tương lai. Trách nhiệm trước chuyện
đó thật tuyệt biết bao. Mắt tôi lại long lanh nước, đây có lẽ là lần thứ một
trăm tôi khóc kể từ lúc đến bệnh viện.

“Chuyện hậu sản này thật chẳng dễ dàng tí nào,” tôi vừa nói với Ethan vừa
lấy ống tay áo lau nước mắt.

Ethan bế Thomas đến bên tôi và cả bốn người chúng tôi cùng ngồi trên một
chiếc giường. “Bà ấy có sang thăm chúng ta không?” cậu ấy hỏi.

Tôi nghe thấy rất rõ cậu ấy dùng từ chúng ta. Tôi mỉm cười đáp, “Có. Khi
nào Jeremy cưới xong.”

“Cậu cảm thấy thế nào khi sắp gặp mẹ?” cậu ấy hỏi. “Thực ra mình đang
rất nóng lòng,” tôi nói, cảm thấy ngạc nhiên khi thấy mình muốn được khoe
với mẹ về John và Thomas biết bao.

Ethan gật đầu liếc xéo tôi. “Còn ai khác cậu muốn gọi điện không?”

Tôi biết cậu ấy đang nghĩ đến Rachel, vậy là tôi hỏi “Rachel?”, hai âm tiết
ấy vang vọng khắp căn phòng, nghe thật dễ chịu nhưng cũng đầy đe dọa.

“Ừm. Ý cậu thế nào?” Ethan hỏi.

“Thực ra, chắc chắn mình sẽ gọi cho cô ấy,” tôi đáp với giọng cứng cỏi.
“Sau đó là Annalise. Rồi đến Meg và Charlotte.”

Thứ tự đúng là phải như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.