LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 374

Tôi nhớ lại lần cuối cùng gặp Dex tại căn hộ cũ chúng tôi từng ở chung và
cảm thấy vô cùng xấu hổ vì thủ đoạn bỉ ổi tôi đã âm mưu thực hiện. Tôi
đoán là danh tiếng lẫy lừng ấy của mình vẫn còn nguyên vẹn, chẳng trách
Dex tỏ ra cảnh giác với tôi như vậy.

“Chào Darcy,” Rachel rụt rè nói, giọng cô ấy vang lên qua khoảng cách xa
xôi. Đó là giọng nói gần như ngày nào tôi cũng nghe trong suốt hai mươi
lăm năm qua, và tôi sững sờ nhận ra giờ đây giọng nói ấy sao nghe vừa
thân quen lại vừa xa lạ đến thế.

“Chào cậu, Rachel... Có điều này... Mình muốn báo với cậu một tin,” tôi
lảm nhảm trong lúc tim đập thình thịch. “Tối qua mình sinh rồi. Hai bé
trai.”

“Chúc mừng Darcy,” Rachel nói. Giọng cô ấy thật ấm áp và chân thành.
“Mình thực sự rất mừng cho cậu.”

“Mình cảm ơn,” tôi đáp.

“Cậu đặt tên hai bé là gì?” cô ấy ngập ngừng hỏi. “John Noel và Thomas
Ethan.”

“Mình rất thích hai cái tên ấy,” Rachel nói, sau đó ngập ngừng một chút.
“Theo tên Ethan phải không?”

“Ừ,” tôi nói, băn khoăn không biết Ethan đã kể với cô ấy chuyện giờ tôi và
cậu ấy thân thiết đến thế nào chưa. Nếu chưa thì rất có thể Rachel sẽ nghĩ
tôi đang cố tình cướp mất danh hiệu bạn gái thân nhất của Ethan, danh hiệu
vốn thuộc về cô ấy. Việc đó cũng không khác mấy so với những mưu chước
ngày xưa tôi từng bày ra, và một lần nữa cảm giác xấu hổ lại thoáng gợn
lên trong tôi, xấu hổ vì con người mình trước đây. Nhưng tôi vẫn cố kiềm
chế để không lên tiếng phân trần vì sao tôi chọn hai cái tên đó, thay vì vậy
tôi kể cho cô ấy nghe những chuyện khác.

“Giờ cậu cảm thấy thế nào?” cô ấy dịu dàng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.