LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 376

“Vậy thì tốt quá rồi. Mình biết cậu nhất định sẽ vui hơn nhiều khi làm ở
đó.”

“Ừ. Mình rất thích công việc này,” Rachel nói. “Thật dễ chịu khi không
phải lo lắng về những giờ làm việc chán chường nữa... Và đi lại cũng
không quá vất vả.”

Tôi biết cô ấy đang cố tránh nhắc đến Dex, vậy là sau vài giây im lặng, tôi
quyết định hỏi, “Cậu với Dex vẫn ổn chứ?”

Tôi muốn cô ấy thấy rằng tôi không còn bận tâm đến chuyện đó nữa. Và dù
ý nghĩ hai người họ đến với nhau vẫn còn rất lạ lẫm đối với tôi, nhưng thực
sự là tôi đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Sao tôi có thể giữ mãi lòng đố kỵ
với hạnh phúc của người khác trong khi tôi đang hài lòng và mãn nguyện
với cuộc sống của chính mình như vậy được?

Cô ấy khẽ ừmm, lần khần một chút, rồi nói, “Ethan chưa báo cho cậu sao?”

“Chuyện cậu đính hôn ấy à?” tôi đoán.

“Ừm... không, thực ra là... mình và Dex... kết hôn rồi,” Rachel khẽ đáp.
“Bọn mình cưới ngày hôm qua.”

“Chà,” tôi nói. “Thế mà mình chẳng biết.”

Tôi chờ đợi cảm giác ghen ghét hay bực tức ùn ùn kéo đến, hay ít nhất
cũng là sự nuối tiếc - một điều rất bình thường đối với những người găp
phải tình huống này.

Nhưng không, thay vào đó tôi chỉ có cảm giác giống như đọc được tin tức
về đám cưới của người nổi tiếng in trong tạp chí People. Tò mò muốn được
biết chi tiết, nhưng thực sự quan tâm thì cũng không hẳn.

“Chúc mừng hai người,” tôi nói, giờ mới hiểu vì sao Dex lại trở nên cảnh
giác đến thế khi nghe giọng tôi. Thời điểm này mà lại thấy Darcy gọi điện
thì đúng là cũng đáng nghi thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.