LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 380

“Mình không muốn về,” tôi nói.

“Sao thế?” cậu ấy hỏi.

Tôi cố gắng giải thích lý do mình muốn ở lại bệnh viện mãi là vì ở đó có
các y tá và bác sĩ chăm sóc cho ba mẹ con tôi.

Tôi cảm thấy ghen tị vơi nhưng người phụ nữ vừa lâm bồn và nói với Ethan
rằng tôi sẵn sàng chịu đau đớn giống như hôm qua thêm một lần nữa để
được ở lai đây vài đêm nữa.

Ethan trấn an tôi, nói rằng tôi không cần phải lo gì cả. “Chúng ta sẽ ổn cả
thôi. Rồi cậu sẽ thấy.”

Hai từ chúng ta ấy đã cho tôi thêm sức mạnh để chịu đựng những ngày đầu
tiên và những tuần đầu tiên vô cùng gian khổ sau khi về nhà. Nó giúp tôi
vượt qua nỗi sợ các con đột nhiên ngừng thở, cảm giác khó chịu không
quen khi phải nuôi con bằng sữa mẹ, cảm giác bất an vào giờ tắm cho con,
và tất cả những công việc rất đỗi bình thường nhưng tôi có cảm tưởng mình
sẽ chẳng bao giờ vượt qua được. Và trên hết là cảm giác khổ sở của những
đêm mất ngủ. Có thể bạn đã từng nghe cha mẹ của một em bé mới sinh ca
thán về chuyện mất ngủ khiến người mệt mỏi rã rời đến thế nào, nhưng khi
phải trải qua cai vòng luẩn quẩn liên hồi của việc thức dậy-cho-con-ăn-
thay-tã-lót khi có đến hai đứa sinh đôi cần phải chăm sóc thì đó mới thực
sự là ác mộng. Giờ tôi mới hiểu tại sao trò không-cho-phép-ngủ lại là kiểu
tra tấn hạng nhất đối với các tù nhân chính trị.

Ban ngày cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Giặt giũ, rửa bát đĩa, và cả đống
hóa đơn cứ ùn ùn chồng chất. Đồ ăn thức uống với đi với tốc độ chóng mặt,
chúng tôi thường xuyên phải viện đến thức ăn đóng hộp có sẵn từ lâu chứ
không dám chạy đến cửa hàng rau quả cách đó vài tòa nhà mà mua đồ ăn
tươi. Có nhiều hôm chúng tôi còn chẳng có thời gian thay quần áo, cứ diện
nguyên bộ đồ ngủ cả ngày, hoặc đến chiều muộn mới đi đánh răng. Và dĩ
nhiên là tôi cũng không còn sức đâu mà trang điểm, sấy tóc hay thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.