LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 39

vực. “Em uống rượu đấy à?” anh hỏi, liếc hai cái cốc đặt trên quay trước
mặt chúng tôi.

“Không phải em,” tôi đáp. “Mà là Marcus. Anh ta uống hai cốc.”

“Ờ, hai cốc đó của tôi đấy,” Marcus nói, hai mắt lấp lánh.

Khi Dex nhướng mày bỏ đi chỗ khác, Marcus liền nháy mắt với tôi. Tôi bật
cười. “Nhiều lúc anh ấy khó tính lắm. Cảm ơn anh đã bao che.”

“Không có chi,” Marcus đáp.

Thế là vào lúc đó, giữa chúng tôi đã có một bí mật, mà bí mật - dù là nhỏ -
lại tạo ra một mối dây liên kết hai con người lại với nhau. Tôi còn nhớ
mình đã nghĩ thầm rằng Marcus vui tính hơn Dex biết bao nhiêu, Dex
chẳng bao giờ để mất tự chủ cả. Không chỉ vui thôi, tối đó Marcus trông
còn hấp dẫn nữa chứ. Anh ta mặc áo phông màu xanh hải quân có cổ -
không có gì đặc biệt - nhưng đó là lần đầu tiên quần áo Marcus trông đỡ
thùng thình nên tôi có thể thấy cơ thể anh ta khá đẹp. Hớp một chút martini,
tôi hỏi anh ta có tập tành gì không, câu hỏi đó nếu tốt thì có thể bị coi là
đưa đẩy, nếu không thì sẽ là nhạt nhẽo vô vị, sao cũng được, tôi chẳng quan
tâm. Tôi muốn chơi đến cùng cho biết.

“Cũng có một, hai lần,” anh ta đáp.

“Thôi nào. Cơ thể anh đẹp lắm. Anh tập tạ à? Hay là chạy?”

Anh ta nói chỉ chạy khi bị rươt đuổi. Sau đó Marcus bảo với tôi rằng hôm
nọ anh ta chạy cùng một cô gái, dù lý trí đã lên tiếng can ngăn. “Lẽ ra tôi
không nên dại dột,” anh ta nói, hai tay xoa đùi. “Giờ vẫn còn đang phải trả
giá đây. Mà hẹn hò thì chả đi đến đâu cả.”

“Phải chuyện với Stacy không?”

“Ai cơ?”

“Stacy. Cô nàng tóc đỏ anh dẫn đi cùng đến Aureole ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.