LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 140

Lạc Trịnh vung trường đao xông vào đối thủ. Vương Song giơ kiếm đỡ,

mũi thép vừa điểm vào thân đao, liền vạch thành một đóa kiếm hoa, lại gảy
một cái, thanh trường đao trong tay Lạc Trịnh suýt chút nữa bay vọt ra
ngoài, Lạc Trịnh vội vàng dùng tay kia túm lại. Đám đông lại cười rộ lên.
Lạc Trịnh mặt đỏ phừng phừng, hai tay nắm trường đao chém tới tấp về
phía Vương Song. Vương Song không hề né tránh, thân kiếm giật khẽ,
vững vàng tiếp chiêu.

"Keng" một tiếng, kiếm thế vút lên như cầu vồng, trường đao bỗng chốc

nhẹ bẫng, một làn hắc ảnh chớp khỏi tay Lạc Trịnh, rơi đánh choang xuống
đất. Lạc Trịnh kinh ngạc nhìn tay mình, chuôi đao vẫn giữ chắc trong tay,
nhưng thân đao chỉ còn một nửa. Nửa còn lại, đang lặng lẽ nằm cách đó
không xa, vết cát rất ngọt, ngay ngắn, như một trang giấy bị dao rọc vậy.
Vương Song thu tay rút kiếm về sau lưng, "Trịnh sư đệ, nương tay rồi."

Tiếng trồng tùng tùng vang lên, "Thương Sơn thắng..."

Lạc Trịnh nắm thanh đao gãy rời khỏi lôi đài, người cứng đơ như khúc

gỗ, rồi đột nhiên buông tay, thanh đao rơi xuống đất, người cũng đổ sụp
xuống, sống lưng run lên bần bật. Lạc Việt bước tới trước, cúi xuống kéo sư
đệ lên, nhíu mày khẽ nhắc, "Đứng dậy, ra dáng một chút."

Lạc Trịnh đứng lên, dùng ống tay áo che đi khuôn mặt đầm đìa nước

mắt, "Đại sư huynh, từ nay trở đi đệ nhất định chăm chỉ luyện võ công."

Lạc Việt vừa dìu đỡ vừa khích lệ, "Ừ ừ, được, từ nay chăm chỉ."

Lạc Trịnh thút thít được Lạc Yên và Lạc Lỗ dìu ra khoảng đất trống bên

ngoài vòng người, Chiêu Nguyên muốn an ủi Lạc Việt phần nào, bèn vụng
về đưa tay vỗ vai hắn, đúng như cách hắn vẫn thường làm. Lạc Việt cau
mày, "Hầy, đây là kết cục tất yếu nhưng hiện thực thất bại vẫn thật quá tàn
khốc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.