LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 143

Đỗ Như Uyên đau lòng lắc đầu, "Xem ra Trung Dung không đủ đỡ đòn

rồi, đổi quyển khác thôi." Nói đoạn đút quyển sách rách trở vào ống tay áo,
rồi lại như làm phép rút từ ngực áo ra một quyển sách, "Hàn Phi Tử. Chắc
sẽ chống đỡ được sát khí."

Đệ tử Thanh Sơn bên ngoài, nãy ngờ Đỗ Như Uyên là cao nhân, giờ đều

đã tỉnh mộng đẹp. Lạc Tấn làu bàu, "Đệ còn cứ tưởng gã lợi hại lắm, thì ra
chỉ bày trò lộng thần giả quỷ."

Lạc Ngô nói, "Biết làm trò là tốt lắm rồi, ít nhất thua cũng không quá

mất mặt, đùa nghịch với đám Thương Sơn ấy, cho bọn chúng biết thế nào là
lo lắng một phen."

Các cử tọa khác, rõ ràng vẫn coi Đỗ Như Uyên là một cao nhân thâm

tàng bất lộ, chưởng môn Thương Sơn kiếm phái còn trầm giọng quát, "Lý
Sưởng, không được lơ là."

Lý Sưởng hít sâu một hơi, lại đâm kiếm ra. Đỗ Như Uyên nhảy sang

một bên, vất vả tránh né, thanh kiếm của Lý Sưởng lại chỉ nhầm vào quyển
sách trên tay gã, lưỡi kiếm cất qua mặt sách, phạch phạch, những trang sách
rách lại lần nữa bay tung.

"Hầy..." Đỗ Như Uyên thở dài, "Vị sư huynh này, ngay đến Hàn Phi Tử

cũng không thể làm huynh lĩnh ngộ đạo lý thắng không ở cái dũng của kẻ
thất phu, ta đành mời ra quyển này nữa vậy." Gã rút từ ống tay áo bên kia
một quyển sách, trên bìa đề bốn chữ lớn: Tôn Tử binh pháp. Đúng lúc Đỗ
Như Uyên rút sách, kiếm quang của Lý Sưởng lại quét qua, Đỗ Như Uyên
ngửa người ra sau, vạt áo bị chém mất một mảng, ngã lăn lông lốc xuống
nền đất. Chiêu Nguyên, Lạc Việt và Lâm Tinh đều sực hiểu, thì ra con rùa
trên đầu Đỗ Như Uyên chỉ lo bảo vệ gã không mất mạng, còn những việc
khác nó đều không màng. Vậy nên Đỗ Như Uyên mới bị đánh cho tả tơi
không còn gì để nói như thế. Đỗ Như Uyên nhặt quyển Tôn Tử binh pháp
rồi lồm cồm bò dậy, thấy Lý Sưởng lại giơ kiếm liền nói, "Hẵng khoan."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.