LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 147

Trên bãi đá bên cạnh lôi đài, chưởng môn Thanh Huyền cũng đang theo

dõi tình hình, đứng bên cạnh lão là Lạc Lăng Chi cùng hai đệ tử khác, một
trong hai người ấy cười nhạt nói, "Thương Sơn kiếm phái cũng chỉ thế mà
thôi! Sư phụ, theo đồ nhi thấy tên đệ tử Thanh Sơn đó rõ ràng không hiểu
võ công, đi giở trò lộng thần giả quỷ, hai đệ tử Thương Sơn kiếm phái trẻ
người non dạ nhìn không ra thì thôi, nhưng đến Tăng chưởng môn cũng bị
lừa là sao?"

Trọng Hoa Tử vân vê chóp râu, "Đồng Lam! Trải nghiệm giang hồ của

Tăng chưởng môn còn nhiều hơn cả số gạo con từng ăn đấy, kẻ ban nãy có
phải chỉ là thư sinh không biết võ công hay không, lẽ nào ông ta không nhìn
ra? Vậy nên vi sư mới hay nói, con quá tự cao tự đại."

Đồng Lam nhíu mày, "Lẽ nào sư phụ cũng cho rằng, tay thư sinh đó

thâm tàng bất lộ? Nhưng rõ ràng gã bị dồn ép tới mức ngã lăn lông lốc
không có cả sức chống đỡ đấy thôi."

Trọng Hoa Tử nở nụ cười, quay sang Lạc Lăng Chi và đệ tử còn lại,

"Các con nghĩ thế nào?"

Lạc Lăng Chi cụp mắt, "Đệ tử không dám phán đoán bừa."

Đệ tử còn lại đáp, "Kiếm pháp của Lý Sưởng rất khá, thư sinh kia tuy

luống cuống chống đỡ nhưng không hề bị thương. Người không biết võ
công, không thể làm được như vậy. Tay thư sinh này chúng con đã từng
gặp, hôm đó gã ngất xỉu dưới chân núi, đại sư huynh vốn định cứu gã về,
vừa lúc người Thanh Sơn cũng đi ngang qua, giành cứu, bọn họ đã thích
giành, thì chúng con cũng nhường cho. Nói không chừng quả thật có lai lịch
khác?" Gã nhìn theo Đỗ Như Uyên đã rời khỏi lôi đài, nhíu hai đầu mày,
"Hay là, phải người đi điều tra xem sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.