LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 149

việc cướp đi lệnh bài, còn từng muốn cướp luôn món pháp khí ấy, nhưng
tìm mãi vẫn không thấy, thành thử ôm tiếc hận suốt đời.

Trọng Hoa Tử nói, "Theo khẩu huấn của sư tổ, ai đoạt được món pháp

khí, sẽ thu phục con ma ấy làm việc cho mình."

Duy Thanh và Đồng Lam đều im lặng trầm ngâm, Lạc Lăng Chi nói,

"Chúng ta tu tập huyền pháp chính đạo, cần ma mà làm gì?"

Trọng Hoa Tử lắc đầu, "Lăng Chi, cái tật của con là quá thủ cựu. Cái gì

là ma? Cái gì là đạo? Làm việc cho chúng ta, chính là hành đạo vị đạo, sao
có thể gọi là ma được?"

Lạc Lăng Chi không nói gì nữa, Đồng Lam lên tiếng, "Sư phụ cho rằng

Thanh Sơn đã động đến món pháp khí đó? Nếu thế cớ gì hiệp đấu đầu tiên
họ phải thua thê thảm như vậy? Hơn nữa bao nhiêu năm nay Thanh Sơn vẫn
chỉ co cụm chẳng đạt nổi thành tích gì, nếu thực sự muốn dùng pháp khí,
sao phải đợi đến tận bây giờ?"

"Thanh Sơn sa sút đến nhường này, chắc hẳn món pháp khí kia mặt mũi

thực sự ra sao đã sớm thất truyền, lẫn trong hàng đống đồ đạc khác không ai
hay biết, cuối cùng vô tình được sử dụng..." Trọng Hoa Tử trầm ngâm hồi
lâu, đoạn nói tiếp, "Tóm lại, tay thư sinh kia có gì đó rất cổ quái, cả thiếu
niên đeo vòng vàng và thiếu nữ kia trông cũng không hề tầm thường chút
nào."

Duy Thanh hỏi, "Sư phụ, nếu như đoạt lấy pháp khí, thu phục được con

ma kia, thì sẽ thế nào?"

Trọng Hoa Tử chậm rãi nói, "Một tay lật trời, một tay lấp đất."

Duy Thanh và Đồng Lam đều biến sắc mặt. Duy Thanh tư lự chắp tay

sau lưng, mắt lóe sáng. Chỉ Lạc Lăng Chi vẫn điềm nhiên đứng im, ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.