LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 151

Lạc Ngô kéo Lạc Việt sang một bên, hạ giọng, "Đại sư huynh, theo đệ

thấy, trò này nhiều nhất chỉ diễn được một lần, lần sau chưa chắc đã dùng
được đâu.

Huynh bảo gã tiếp tục tiến lên, đến lúc đó lộ vở thì biết làm sao?"

Lạc Việt nói, "Xã giao thôi mà. Lần sau cũng chẳng đến lượt gã vào

đấu.

Dẫu sao chúng ta thắng được trận này, quả thật đều là công của gã."

Lạc Ngô lầm bầm, "Đệ giờ còn chẳng dám gặp Thương Sơn kiếm phái

nữa, cứ nhìn bọn họ là đệ thấy chột dạ."

Lạc Việt ngậm ngùi, "Thật ra ta cũng chột dạ. Nhưng bọn họ cứ muốn

nhận thua thì chúng ta biết làm sao, phải không nào? Đều do bất đắc dĩ cả
thôi." Hắn đưa tay chỉ, "Đệ nhìn kia kìa."

Lạc Ngô quay đầu lại, chỉ thấy Lý Sưởng đứng cách đó vài trượng, vẫn

đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Như Uyên, ánh mắt đầy nhiệt thành ngưỡng
mộ. Lạc Ngô câm lặng quay về phía chân trời xa xăm.

Đỗ Như Uyên cuối cùng cũng thỏa mãn trước những lời tán dương,

phẩy ống tay áo, đủng đỉnh đi tới một gốc cây, lại móc một quyển sách ra
giở đọc, thái độ điềm nhiên ung dung, tựa hồ không hề biết đến những ánh
mắt tò mò đang từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía mình. Lạc Việt
thì thào dặn các sư đệ, "Cứ để gã ở đây làm cao nhân, chúng ta cần làm gì
cứ lo mà làm."

Mọi người tản đi hết, Lâm Tinh mới kéo tay áo Chiêu Nguyên, mắt vẫn

không rời Lạc Việt, "Ngươi xem ngươi xem, Lạc Việt hắn đúng là, từng cử
chỉ hành động lời nói đều mang khí chất hơn người."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.