LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 181

Các sư đệ của Lạc Việt hết thảy lại bật khóc, Lạc Ngô vành mắt đỏ lựng

nói với Lạc Việt, "Đại sư huynh, không sao đâu, năm năm sau, chúng ta làm
lại từ đầu."

Lạc Việt đến sức rủa xả ông trời cũng chẳng còn nữa, câm lặng đứng

lên. Chiêu Nguyên khẽ kéo tay áo hắn, "Chẳng phải huynh nói, người duy
nhất có thể đấu lại Lạc Lăng Chi chính là huynh sao?"

Lạc Việt nhìn nó, mặt không chút biểu cảm, "Đúng, bất cứ gì khác ta

đều tự tin có thể đấu với y, duy một mặt y nhất định mạnh hơn ta nhiều, đó
chính là mấy thứ kiến thức cổ thư võ học chết tiệt này." Chiêu Nguyên nắm
chặt tay áo hắn, định an ủi, nhưng lại không biết mở lời từ đâu.

Gió Đông đã nổi, mây giăng che lấp mặt trời, Lạc Việt và Lạc Tống tiến

từng bước về phía lôi đài, bước đi nặng nề, bóng hình ê chề.

Lạc Lăng Chi đứng bên chiếc bàn phía Thanh Huyền nâng áo chắp tay,

ôn hòa mỉm cười, "Việt huynh, Tống sư đệ, xin được chỉ giáo."

Lạc Việt nhe răng ôm quyền, "Khách khí rồi khách khí rồi, cũng mong

Lăng huynh và Hồ sư đệ chỉ giáo."

Hai bên ngồi xuống chiếc bàn bên phía mình. An Thuận vương giơ tay,

ra hiệu cho quan truyền lệnh, trận đấu chuẩn bị bắt đầu. Chiêu Nguyên bất
giác nắm chặt xích sắt bao quanh lôi đài, căng thẳng nhìn vào giữa sân.
Lâm Tinh nhỏ giọng nói, "Trận này chắc ngươi sẽ rất vui đây. Lạc Lăng Chi
của ngươi sẽ thắng Lạc Việt cho mà xem."

Chiêu Nguyên cúi đầu, "Không đâu, tôi mong Lạc Việt thắng." Nó quả

thật mong Lạc Việt thắng, tuy Lạc Lăng Chi là người nó muốn tìm, nhưng
Thanh Huyền mấy trận trước đều thắng rồi, nhất định có thể lọt vào vòng
sau. Trận này, nó muốn thấy Lạc Việt thắng hơn cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.