LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 231

Lạc Việt, Chiêu Nguyên và Lâm Tinh đều giật thót, bấy giờ mới nhận ra

đã mất rất nhiều thời gian dùng dằng trên đường núi. Lạc Việt ngẩng đầu
nhìn lên phía đại môn Thanh Sơn, "Có lẽ là các sư đệ thấy ta mãi không về
nên đi tìm."

Lâm Tinh nín thở ngưng thần, "Không phải, người từ dưới chân núi lên.

Rất đông." Có lẽ...

Lạc Việt cau mày, "Có lẽ là tân thái tử và người An Thuận vương phủ."

Đến nhanh thật. Chưa biết chừng còn có cả con phụng hoàng đó nữa.

Lâm Tinh lập tức móc chiếc vòng vàng vừa mới thu về ra, tròng lại vào

cổ Chiêu Nguyên.

Lạc Việt quay đi, "Chúng ta tụ tập trên đường núi thế này sẽ khiến bọn

họ nghi ngờ, hẵng về sư môn trước đã." Lâm Tinh và Chiêu Nguyên đi theo
hắn.

Đỗ Như Uyên cười hì hì, "Vậy thì, tại hạ cũng cùng quay về. Tại hạ và

quy huynh cảm động trước tinh thần của Lâm Tinh cô nương, nên quyết
định ở lại. Cảm thấy bên này sẽ thú vị hơn đôi chút, cũng là muốn trải
nghiệm xem, một chuyện không thể có trở thành chuyện có thể được hay
không."

Lâm Tinh đoán chừng da mặt người này còn dày hơn cả mai rùa. Bấy

giờ, khí tức dưới núi đưa lên đã càng lúc càng gần, loáng thoáng có cả mùi
lông vũ của phụng hoàng. Lâm Tinh không buồn đáp trả nữa, cùng Lạc
Việt, Chiêu Nguyên đi về đại môn Thanh Sơn. Đỗ Như Uyên cười hì hì theo
sau.

Đỗ Như Uyên đi rồi quay lại, người trong Thanh Sơn quả nhiên rất ngỡ

ngàng. Nhìn thấy Lâm Tinh, và cả Chiêu Nguyên bấy giờ đã hóa thành
người, họ càng ngỡ ngàng hơn. Đỗ Như Uyên ung dung kể, vừa rồi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.