LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 245

Hòa Trinh vẫn dán mắt vào cô, "Ồ, tìm ai thế?"

Toàn thể Thanh Sơn phái đều háo hức theo dõi tiết mục này, Lạc Sở

huých Lạc Ngô, "Nhị sư huynh, tình hình hiện nay có nên gọi là thái tử gia
trêu ghẹo dân nữ không?"

Lạc Việt ngồi dưới gốc cây, thầm nhủ, phải gọi là thái tử gia vuốt râu

hùm, à, không, là râu kỳ lân, đảm sắc hơn người. Chiêu Nguyên ở bên cạnh
hắn trợn tròn mắt nhìn, tay thái tử kia phải lòng Lâm Tinh rồi, thì ra cách
tán tỉnh của giống đực với giống cái trên trần gian là thế này đây.

Lâm Tinh mân mê bím tóc trước ngực, nở nụ cười ngọt ngào, "Ta tới

tìm tướng công ta."

Khán giả xung quanh rớt hàm xuống đất. Hòa Trinh lại cứng đờ mặt,

sau mới gắng sức mỉm cười lần nữa, "Lâm cô nương còn trẻ, lại ăn vận như
chưa xuất giá, thì ra đã..."

Lâm Tinh che miệng cười như e lệ, hai má hiện rõ lúm đồng tiền "Ừm,

chúng ta vẫn chưa bái đường, nhưng vì đính ước ngay từ khi mới sinh ra,
nên ta cứ quen gọi hắn là tướng công."

Cô quay lại, trước ánh mắt chứng kiến của bao người, như con bướm ùa

tới bên hoa cải, cô ùa tới bên Lạc Việt bấy giờ còn bận nhặt hàm dưới đất,
ôm chầm lấy cánh tay hắn, mắt cong lên như vành trăng non, ngời ngời
hạnh phúc, "Tướng công, chàng không sao chứ, có bị thương ở đâu không?
Vừa rồi thấy thiếp có lợi hại không?"

Lạc Việt bất giác rùng mình, cái cằm vừa mới nhặt lên lại theo cằm của

những người khác rơi trở xuống đất. Các tiểu sư đệ của hắn thì đã biến
thành nham thạch, thành cát trong gió. Chiêu Nguyên đưa tay dụi mắt, bàng
hoàng nói, "Vì sao Lâm Tinh tỉ..." Lâm Tinh vẫn đang ngả sát vào cánh tay
Lạc Việt, dựng đứng đôi mày âm thầm liếc xéo nó một cái. Chiêu Nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.