LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 257

sang, dụi cái mồm bóng nhẫy vào vạt áo Chiêu Nguyên rồi nằm xuống,
cuộn tròn thành một nhúm. Bạch Hồ phu nhân che miệng cười nói, "Ôi
chao, Phú Quý rất thích đệ đấy, đứa bé này ưa gần gũi người xung quanh
hơn đệ đệ của nó."

Tiểu Bạch Hồ quả nhiên khá lạnh lùng, trước sau điềm nhiên gặm thịt

gà, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn Chiêu Nguyên. Màu lông nó trắng như
tuyết, xinh đẹp lạ thường, Chiêu Nguyên toan vuốt ve, tiểu Bạch Hồ lập tức
dựng đứng lông lên, Chiêu Nguyên cầm miếng thịt gà định bắt thân, tiểu
Bạch Hồ liền quay phắt đầu sang một bên.

Bạch Hồ phu nhân nhéo tai tiểu Bạch Hồ, than thở, "Ngân Lan lầm lì

thế đấy, chẳng giống ta mà cũng chẳng giống cha nó, không biết rốt cuộc là
giống ai đây?"

Khôi Hồ phu nhân nói, "Tướng công chẳng bảo, ông ấy thời trẻ cũng

vừa kiêu ngạo vừa lầm lì đó sao?"

Hồng Hồ phu nhân phì cười nói, "Muội cứ đi nghe ông ấy tán phét, ông

ấy còn luôn miệng kể rằng ông ấy với ta cùng một màu lông, năm xưa cầu
hôn ta từng nói gì mà, vì hai chúng ta lông đó giống nhau, nên chính là một
đôi trời sinh đất tạo. Nhà mẹ ta đều nghĩ ông ấy không phải mắt có vấn đề
thì cũng là đầu óc có vấn đề, còn ngăn cản ta với ông ấy mãi đấy."

Ba vị phu nhân vừa ăn vừa cười rúc rích, tiểu kim hồ ngóc đầu dậy

ngoạm lấy miếng thịt gà Chiêu Nguyên bón dỗ tiểu Bạch Hồ, nuốt xong còn
liếm mép ngon lành, rồi chùi râu dính mỡ vào ngực áo Chiêu Nguyên, xong
xuôi lại nằm xuống lần nữa.

Sau bữa ăn, Hồ Lão Thất sắp xếp phòng cho khách, phòng trống không

đủ để mỗi người một phòng, đám đệ tử vẫn phải ở chung hai ba người với
nhau. Mọi người bàn bạc xem nên ghép phòng thế nào, Chiêu Nguyên xích
ngay đến cạnh Lạc Việt. Lạc Việt nói, "Tổng cộng có mười một phòng cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.