LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 284

Lạc Việt hỏi, "Đây là thơ ư?"

Lâm Tinh đáp, "Cũng có thể coi là vậy."

Đỗ Như Uyên lắc đầu, "Không, trúc trắc chẳng thấy nhịp, cùng lắm là

văn xuôi viết xuống dòng thôi."

Tiếng đọc văn xuôi xuống dòng kia tuy nghe đầy phóng khoáng ngang

ngược, nhưng lại ẩn giấu cảm xúc bất mãn, oán hận ngút trời. Chiêu
Nguyên khẽ kéo Lạc Việt, nhỏ giọng nói, "Sao nó lại đọc mấy lời ấy?"

Lạc Việt xoa xoa cằm, "Có lẽ là vừa tỉnh ngủ, nên cần phát tiết một

chút."

Khẩu khí hắn tuy ung dung, nhưng bàn tay phải lại đè nặng lên chuôi

kiếm đeo ngang hông. Lâm Tinh hai tay quấn roi, chăm chú nhìn một cách
thích thú, ánh mắt ăm ắp ham muốn được thử sức trổ tài.

Giữa tiếng sấm u u, các vết nứt trên vỏ trứng lại xuất hiện nhiều thêm,

giọng nói kia lạnh lẽo cất lên, "Là kẻ nào, đánh thức mộng đẹp của bản
tọa?"

Lạc Việt tay giữ kiếm bước lên trước một bước, "Là ta."

Giọng nói ấy bật ra một tràng cười dài, "Được lắm, không ngờ trần gian

tới nay vẫn còn một thiếu niên có khí cốt như vậy. Ngươi họ gì tên gì, có
dám báo danh với bản tọa không?"

Lạc Việt thống khoái nói, "Vãn bối tên Lạc Việt."

Giọng nói ấy lại hỏi, "Giờ là năm nào tháng nào, cách năm thứ tám

Minh Xương bao nhiêu năm rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.