LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 318

nước ấm, giúp Lạc Lăng Chi lau người, đem áo sạch của mình thay cho y.
Thu xếp xong xuôi, vừa hay Đỗ Như Uyên cũng dẫn về một đại phu giỏi
nhất trong thành.

Vết thương của Lạc Lăng Chi quả nhiên là do một món lợi khí đâm

xuyên từ sau lưng ra trước ngực, cũng may kẻ hành hung nhắm hơi lệch,
chưa phạm đến tim, lợi khí chắc là một thanh trường kiếm hai lưỡi sắc bén.

Đại phu bắt mạch rồi kê đơn thuốc, Lạc Việt bồn chồn hỏi, "Tính mạng

người bị thương có gặp nguy hiểm không?"

Đại phu đắn đo một thoáng, nói, "Vốn dĩ là vết thương chí mạng, lại đã

dây dưa đến mấy ngày, theo lý vị công tử đây sớm đã... Nhưng mạch tượng
của công tử bình ổn, vẻ như nội thương đã phục hồi, chỉ có vết thương
ngoài da là vẫn còn, thực kỳ quái, lão phu hành nghề y bao năm, chưa từng
gặp chuyện lạ này bao giờ."

Lạc Việt cười khan mấy tiếng, "Chuyện đó, chắc là vì vị thiếu hiệp đây

là đệ tử đứng đầu Thanh Huyền tiếng tăm lẫy lừng, từ nhỏ đã tu tập huyền
pháp, có pháp thuật bảo vệ đấy."

Đại phu liền không ngớt cảm thán, "Thuật đạo pháp, quả nhiên huyền

diệu."

Đại phu đi rồi, Lạc Việt liền ra sức ca ngợi linh dược của Lâm Tinh.

Chiêu Nguyên nằm bò bên giường Lạc Lăng Chi xem xét, thấy sắc xám xịt
trên mặt y đã biến mất, hô hấp bình ổn, chỉ như đang an lành ngủ say. Nó
đưa chân trước kiểm tra nhịp thở của y, "Nếu nhét thêm cho huynh ấy một
viên thuốc, có phải sẽ tỉnh luôn không?"

Lâm Tinh vỗ tay nói, "Đúng rồi, để ta thử xem."

Lạc Việt tỏ ý tán đồng, "Chưa biết chừng ngay ngoại thương cũng lành

luôn ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.