LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 345

Chiêu Nguyên len lén huých Lạc Việt, "Vì sao chiếc bình đặt trong góc

tường kia nứt lên nứt xuống, mà vẫn được đặt ở đấy?"

Lạc Việt thấp giọng nói, "Mấy vết nứt đó là cố ý nung ra như thế đấy, lò

gốm bình thường không dễ gì nung được loại bình đó đâu."

Chiêu Nguyên lĩnh ngộ gật đầu, cảm thấy người phàm trần có một số sở

thích rất khó hiểu. Có vài tỳ nữ dung mạo xinh đẹp đứng trong sảnh, nghe
thấy đoạn đối thoại của họ, lại bắt đầu lén đưa khăn tay che miệng. Lạc Việt
hắng giọng, hỏi Đỗ Như Uyên, "Đệ có thù với Định Nam vương ư?"

Đỗ Như Uyên đáp, "Thù rất lớn."

Như thể để phụ họa cho câu nói của gã, từ sau tấm bình phong ở một

đầu đại sảnh vọng ra tiếng hừ lạnh lẽo. Một người thong thả bước ra từ sau
tấm bình phong, Lạc Việt dựa vào nhãn quang sắc bén, phán đoán ông ta
nhất định là Định Nam vương.

Người vừa bước ra tuổi chừng trên dưới bốn mươi, mặc trường bào màu

tím sẫm, tướng mạo đẹp đẽ, đôi mày lưỡi mác khẽ chau, cặp mắt đen thắm
lạnh lùng nhìn xoáy vào Đỗ Như Uyên, "Tiểu súc sinh, không phải quân
lính tới bắt ngươi thì không được phải không!"

Đỗ Như Uyên cung kính lên tiếng, "Là cha kêu con cuốn xéo chớ có

quay về mà."

Lạc Việt có chút váng vất, "Đỗ sư đệ, ông ấy... ông ấy là..."

Định Nam vương bình tĩnh nhìn hắn, "Ta là cha nó."

Câu nói có phần hời hợt này từ miệng Định Nam vương thốt ra, mang

theo một luồng bá khí tao nhã âm thầm. Lạc Việt không kìm được giật giật
khóe miệng, đây, đây chính là khí chất vương giả trong truyền thuyết rồi.
Hôm nay rốt cuộc đã được mở mang tầm mắt... Hắn không kìm được liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.