LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 422

Người trong sảnh lớn lại cười rộ lên, Hoàng chưởng quỹ nghiêm mặt

nói, "Lão tiên sinh quả đúng bậc cao nhân, Phi Tiên Phong đích thực là một
con yêu..."

Chữ "yêu" vừa thốt ra nửa chừng thì, xạch một tiếng, cánh cửa sổ trổ ra

ngoài phố đột nhiên mở toang, thiếu phụ áo hạnh nhấc tay, vô vàng đốm
sáng lạnh lẽo theo sau chuỗi tiền đồng trên bàn lão thầy bói nhất loạt bắn ra,
chỉ nghe oai oái mấy tiếng thảm thiết dị thường, dường như... không phải
tiếng người.

Lạc Việt và Lâm Tinh nhảy bật dậy, cùng những người khác ùa đến

trước cửa sổ, phu nhân áo hạnh đưa tay áo che miệng, kêu "á" một tiếng.
Trên nền đất dưới cửa sổ đang có hai búi gì đó đen thui giãy giụa, mặc giáp
mây, đội mũ mây, toàn thân lông ngắn tua tủa màu nâu vàng, giơ chân trước
ôm mặt la hét om sòm, thì ra là hai con khỉ.

Trong cơn cuồng phong có tiếng đập cánh, hàng loạt bóng đen từ trên

trời bổ nhào xuống, hán tử râu ngắn bên cạnh Lạc Việt lùi lại một bước, lầm
bầm, "Khỉ, khỉ lại..." Những bóng đen này cũng là lũ khỉ mặc giáp mây đội
mũ mây, sau lưng mỗi con là một đôi cánh như cánh dơi, vỗ phành phạch
trong gió lớn, trợn trừng cặp mắt đỏ máu, nhe răng nhăn nhó, giơ móng
vuốt sắc nhọn lao vào cửa sổ.

Lạc Lăng Chi cau mày, "Thì ra đất này có dực hầu."

Lạc Việt thấy lạ kêu, "Cái gì là..." Nói thì lâu sự việc xảy ra lại rất

nhanh, mấy con khỉ bay đã ập tới bên cửa sổ, vuốt sắc cào tới, Lâm Tinh
nhấc tay, "Hầy, chỉ là bọn vặt vãnh."

Trong tiếng thở than tiếc nuối của cô, mấy con khỉ bay lộn phộc ra xa,

như mấy hòn đá bắn khỏi nỏ. Những người còn lại trong đại sảnh đổ dồn
mắt nhìn cô, tựa hồ chớp mắt đã biến thành tượng đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.