LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 467

Trên đường cái quan ngoài thành, Chiêu Nguyên bất giác cảm thấy vảy

dựng lởm chởm sau gáy, mũi nó ngưa ngứa, hắt hơi mấy cái liền. Lạc Việt
lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn tay nhăn nhúm, đưa cho Chiêu Nguyên
lau nước mũi, thì ra rồng cũng bị cảm lạnh.

Đi đến một vùng đồng hoang hẻo lánh cách xa huyện thành Lạc Việt

dừng bước, nói với Lạc Lăng Chi, "Lăng huynh, hay dừng lại nghỉ chân, tôi
có chút chuyện muốn nói với huynh."

Lạc Lăng Chi đứng lại, gật đầu, "Được."

Chiêu Nguyên rất biết ý, từ chỗ Lạc Việt vòng qua bên Lâm Tinh và

Ứng Trạch, cùng ngồi xuống bãi cỏ.

Lạc Việt lấy ra bao nước, dốc hai ngụm, mở miệng nói ngay vào việc

chính, "Lăng huynh, chắc huynh đã sớm nhìn ra, nhóm chúng tôi có chút
không bình thường phải không?"

Lạc Lăng Chi trả lời cũng rất thẳng thắn, "Tôi sớm đã biết, mấy người

kia không phải người phàm. Hồi trước ở Luận võ Đại hội, Chiêu Nguyên
từng biến thành một con rắn, nhưng khi cùng đi tìm thái tử đệ ấy lại biến
thành hình rồng, tôi nghĩ, rắn chắc chỉ là phép chướng nhãn che mắt Đồng
công tử mà thôi, đệ ấy là rồng phải không?"

Chiêu Nguyên ôm bao nước co rúm người. Lạc Lăng Chi lại nói, "Lâm

Tinh cô nương là kỳ lân? Còn tiểu công tử Ứng Trạch kia, chắc cũng thuộc
Long tộc, có vẻ như còn là bậc tiền bối."

Lâm Tinh nhìn như dán vào y, "Nhãn quang ngươi không tồi mà, trước

đây giả vờ không biết cũng rất đạt."

Lạc Lăng Chi nói, "Thực không dám giấu, con rùa trên đầu Đỗ thế tử ta

cũng có thể nhìn thấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.