LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 497

Bên kia Lạc Lăng Chi đã bước tới bên trống đá, nội công của y thâm

hậu hơn Lạc Việt nhiều, chỉ cần dùng một tay đã nhẹ nhàng nhấc được
trống đá lên. Sư gia càng niềm nở hơn, cũng ghi lại tên tuổi y.

Lâm Tinh nhàn nhã đứng một bên quan sát, Ứng Trạch giấu điểm tâm

trong tay áo đứng cạnh cô thản nhiên ăn như không có ai. Chiêu Nguyên
nhìn trái ngó phải, cũng bước tới bên chiếc trống. Sư gia hòa nhã nói, "Tiểu
huynh đệ, ta thấy ngươi còn ít tuổi, có nhấc nổi cái trống đá này không? Hai
ca ca của ngươi đã được tuyển rồi, ngươi không cần miễn cưỡng đâu."

Chiêu Nguyên thu hết khí phách loài rồng, ngẩng đầu nói, "Tôi, làm

được." Nó ngầm vận khí, tập trung toàn bộ công lực vào tay, nắm lấy cán
trống, nhấc lên...

Nhẹ ngoài sức tưởng tượng! Chiêu Nguyên cảm thấy tay mình nhẹ

bẫng, như thể thứ đang cầm chỉ là một tờ giấy, một cọng lông vũ. Nó kinh
ngạc đung đưa chiếc trống trước mắt, còn thử giơ giơ lên trời.

Hai nha dịch trố mắt, hai mắt sư gia dâng đầy kinh ngạc xen lẫn hân

hoan, "Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên. Tiểu huynh đệ chẳng khác nào Sở
Bá vương, Lý Nguyên Bá chuyển thế vậy. Nào, hẵng đặt cái trống đá
xuống, nói lão phu nghe, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Chiêu Nguyên từ bé tới giờ mới được khen ngợi nhiệt liệt thế này là

một, thành thử lóng ngóng không biết phải làm sao, bèn thận trọng đưa mắt
nhìn Lạc Việt, đặt lại cái trống đá, bước tới trước bàn gỗ, lí nhí nói, "Tôi tên
Chiêu Nguyên, năm nay... năm nay mười sáu tuổi."

Sư gia cười híp mắt nhìn nó, "Mười sáu, ngươi khai man tuổi phải

không, trông dáng dấp ngươi, nhiều lắm chỉ mười bốn mười lăm."

Chiêu Nguyên cười hì hì, nhủ thầm trong bụng, thật ra tôi năm nay chín

lăm. Nó hí hửng tới đứng bên Lạc Việt, khẽ giật giật ống tay áo hắn. Lạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.