LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 498

Việt nhe răng cười khen ngợi, "Làm tốt lắm." Chiêu Nguyên cười thích chí.

Lâm Tinh đứng một bên, quan sát bằng cặp mắt lãnh đạm, tưởng chừng

sau lưng Chiêu Nguyên mà có một cái đuôi lông xù nhất định là đang dựng
lên ngoáy tít, cô bất giác cảm thán, "Ta thấy cả đời này nó cũng không học
được thế nào là bá khí đâu." Chứng kiến con rồng ngốc ngày một dịu dàng
nhẹ nhàng, thật không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Ứng Trạch điện hạ cắn miếng bánh, cũng rất phiền muộn, rõ ràng gần

đây lão đã dốc lòng dạy dỗ tên hậu bối này, mà sao nó không học được dù
chỉ một chút khí chất cuồng bạo? Lần đầu trong đời, Ứng Trạch điện hạ băn
khoăn tự hỏi, lẽ nào bản tọa thực sự già rồi?

Sư gia một lúc chiêu mộ được hẳn ba người, tâm trạng vui vẻ lộ rõ, lão

mỉm cười hỏi Lâm Tinh, "Cô nương, cô có muốn thử không?"

Lâm Tinh nói, "Đối với bản cô nương, nhấc cái trống đá này e rằng quá

dễ." Cô bước tới trước cửa lớn huyện nha, giơ tay nâng lên.

Sư gia và đám nha dịch há hốc miệng, nhất loạt biến thành gỗ đá. Con

sư tử đá to lớn trước cửa nha môn, bị Lâm Tinh xách lên nhẹ nhàng như
nhón lấy một nhành hoa, tùy ý đung đưa. Lâm Tinh quay sang gia sư và hai
nha dịch đang sững sờ thần người, ra chiều ngây thơ, "Có thể đặc cách nhận
ta chưa?"

Sư gia mặt vàng như nghệ, mồ hôi hột rơi lộp độp, hồi lâu sau mới lắp

bắp nói, "Có, có thể..."

Lâm Tinh đặt con sư tử đá xuống, phủi tay, bước lại trước bàn gỗ, "Có

phải còn cần ghi lại tên tuổi ta nữa không?"

Sư gia đưa bàn tay run run cầm bút, quệt mồ hôi trên trán, "Phải, xin

được hỏi quý tính phương danh của nữ hiệp?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.